Nhưng lần thứ hai gặp lại hắn đối với cô chính là những ký ức đầy kinh hoàng.
Cũng vào một đêm huyền diệu như thế, thứ cô nhìn thấy được lại là một đêm đen đẫm máu.
Đêm ấy sau khi cô được cha đưa đến Nhạc Viện, cô còn quay lại ôm cha thêm một cái.
Nũng nịu nói rằng không muốn rời xa cha mẹ, dù sao buổi biểu diễn tốt nghiệp cũng đã hoàn thành, cô có trở về nhà cũng không sao.
Thế nhưng cha cô luôn rất nghiêm khắc, nói rằng quy định chính là quy định.
Con gái Nhạc gia không thể không có giáo dưỡng như vậy được, vậy là cô đành phải trở về kí túc xá sống vài ngày.
Lúc cha rời đi, cô cứ đứng mãi một chỗ, cho đến lúc quay vào trong thì nhận ra trên tay mình đang cầm một lọ thuốc hen xuyễn.
Đây là lọ thuốc của cha cô, cha thường xuyên bị lên cơn hen, luôn phải có thứ này bên mình.
Cô như thế nào lại cầm luôn lọ thuốc xuống xe cơ chứ.
Cô chạy trở ra thì chiếc xe đã khuất từ lâu.
Cô nghĩ, lúc này nếu cha không có thuốc mà phát bệnh thì phải làm sao.
Nhạc Ca liền tức tốc đón một chiếc taxi đi theo chiếc xe của Nhạc Biên Tri.
Nhưng chiếc xe đuổi theo không kịp, cuối cùng cô lại lần nữa trở về Nhạc gia.
Cũng vì thế mà nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy.
Nhạc Ca là một cô gái đơn thuần, cả đời cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp phải chuyện này.
Cho đến khi cô bước vào cửa Nhạc gia thì cảnh tượng trước mặt đã khiến cô phải bàng hoàng.
Là người đó, Nam Trấn Ảnh đang chĩa súng về phía Nam Vi.
Gương mặt đêm đó cô còn nhớ rõ, trên mặt Nam Trấn Ảnh dính đây máu tươi, vẻ băng lãnh toát lên sự nguy hiểm có thể giết chết người.
Cô không kịp hét lên, bước chân cô va phải một cỗ thi thể, đến lúc cô kịp nhận ra thì đã không còn ý thức nữa.
Trong cơn mơ màng đầy sợ hãi, cô nhận ra....cha cô, mẹ cô nằm dưới đất, máu tươi đã nhuộm đỏ vòm ngực hai người.
Tỉnh lại trong cơn ác mộng kia, trước mặt cô lại chính là người đã tạo nên cơn ác mộng đó.
Bắt đầu từ tối hôm đó, bắt đầu từ ngày hắn giết chết cha mẹ cô, giết chết Nam Vi, đưa cô trở về Nhạc gia thì cô đã xác định cả đời hận thù hắn.
Nhưng lúc này thì sao.
Cô lỡ yêu chính kẻ thù của mình.
Yêu đến múc chẳng thể cứu chữa được nữa.
Tình yêu trong tim nhiều bao nhiêu, cảm giác tội lỗi trong lòng lại lớn bấy nhiêu.
Dòng nước mắt lạnh lẽo theo môi hồng rơi xuống đất.
Vị mặn chát xát muối vào tâm can bi thương này của cô.
Cuộc đời ngắn ngủi, thế giới rộng lớn bao la.
Ấy vậy mà giữa vô vàn những người khác.
Số mệnh lại đưa hai người đến với nhau.
Nhưng lại nhẫn tâm đặt sai số mệnh và tình cảm, để rồi tạo ra một cuộc tình đầy bi thương.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, dòng người đi đi lại lại đổ xô về nhiều hướng, chỉ có cô là không biết rốt cuộc mình nên đi về hướng nào.
Giọt nước mắt trên má rơi xuống đã khô thành một đường dài.
Vai áo đã bị nước mưa hắt ướt.
Cô đứng dưới một mái vòm cạnh đường, cái lạnh giá chẳng thể nào đả động đến tâm tư của cô lúc này.
Người ta thường nói khi yêu ta sẽ ích kỷ, cô cũng muốn thử ích kỷ một lần, cha mẹ cô, Nam Vi đã chết rồi, họ đều là người mà cô yêu thương, nhưng Nam Trấn Ảnh cũng là người mà cô yêu thương.
Sự chọn lựa đầy ngã rẽ này, cô chỉ biết bất lực và do dự.
Nhạc Ca hận mình nhu nhược, cũng hận mình vô dụng.
Hận mình quá yếu đuối, hận mình vô năng.
Cô đã yêu phải người không nên yêu.
Phạm phải một sai lầm ngàn vạn lần đừng nên mắc phải.
Bàn tay cô siết chặt lấy vùng bụng dưới, một cơn đau âm ỉ truyền tới như muốn chết đi.
Cô cắn răng tựa vào chiếc cột vòm thở khó khăn.
Nơi dạ dày lại thêm một cơn nôn khan truyền đến.
Đầu óc cô quay cuồng, cô ngồi gục xuống đất.
Vừa đau đớn, vừa buồn tủi, tất cả theo nước mắt tuôn ra ngoài.
Cô khóc như một đứa trẻ, cô nhớ cha mẹ, nhớ Nhạc Hiểu, nhớ gia đình của cô.
Nếu không vì Nam Trấn Ảnh, những chuyện này đâu có xảy ra.
Nhưng nếu không có những chuyện này xảy ra thì cô đã không thể gặp được hắn.
Để rồi yêu hắn đến sâu đậm như vậy.
Để rồi nhận lấy nhiều đau khổ đến như vậy.
Nam Trấn Ảnh sau khi giải quyết công việc xong thì liền chạy về nhà tìm cô, thế nhưng nghe thím Trần nói cô vẫn chưa về nhà, hắn lo lắng gọi cho cô nhưng không liên lạc được.
Hắn gọi cho chú Lâm, chú Lâm lại nói cô chưa đi ra.
Hắn tức tốc chạy đến bệnh viện tìm một lượt, cuối cùng vẫn không có tin tức gì.
Thời khắc ấy hắn sợ hãi đến phát điên.
Hắn chỉ rời đi một lúc, chỉ buông tay cô một lúc thôi mà cô đã biến mất.
Hắn cho người điều tra camera toàn bệnh viện, cuối cùng cũng tìm ra vị trí cô mất tích, chiếc BRW đó hắn nhận ra là của ai.
Tay hắn siết thành nắm đấm thật chặt đấm mạnh vào tường trắng, máu trên tay hắn bật ra, miệng phát ra một cái tên "Mastuki..." Đầy tức giận.
Nam Trấn Ảnh từ xa nhìn thấy cô gục xuống đất, nước mưa như bao trùm cả thân thể nhỏ bé của cô.
Hắn chỉ hận ngay lúc này không thể nhanh chóng ôm cô vào lòng mà ủ ấm.
Ngay khi chiếc xe dừng lại.
Hắn tức tốc mở cửa xe, mặc kệ trời đang mưa mà chạy tới chỗ cô.
"Nhạc Ca!!!"
Trong tiếng mưa lộp bộp, cô như nghe thấy một giọng nói thật êm tai, so với cái lạnh giá này, nó lại thật ấm áp.
Cô ngước mắt lên, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi đến thật gần mình.
Gương mặt kia quen thuộc quá, dường như đã là hai kiếp người rồi, cuối cùng cô cũng đã gặp lại anh.
"A Tứ......" Giọng cô yếu ớt bất lực.
Những ngón tay nhỏ nhắn vươn về người đàn ông, cố gắng chạm tới khuôn mặt đẹp đẽ kia.
Hắn ôm chầm lấy cô, toàn bộ người cô đều nằm gọn trong lồng ngực hắn.
Chẳng biết có phải là vì hắn vừa chạy đến nên cơ thể nóng lên, hay vì hắn vốn đã nóng như vậy mà khi cô chạm tới khuôn ngực kia.
Toàn thân như được ủ ấm.
Nam Trấn Ảnh cảm nhận được cô gái nhỏ này đang run rẩy, hắn bồn chồn bế cô lên, nhanh chóng đưa vào trong xe.
Chiếc xe được thiết kế phía sau vô cùng rộng rãi, chẳng qua là, người đàn ông cao lớn này, khiến cho chiếc xe lại nhỏ đi một chút.
Cô mở mắt lặng lẽ nhìn gương mặt hắn, nước mưa làm cho mái tóc mềm mại kia ướt nhẹp, một vài sợi tóc còn rủ xuống quấn lấy vầng trán đẹp đẽ ương ngạnh của hắn.
Đôi mắt xám hổ phách kia chính là đôi mắt ngốc nghếch ngây thơ mà cô mê đắm một thời.
Thật ra nó không quá khác biệt, nhưng khi cô đọc được kết quả ấy.
Lúc này lại thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng là cùng một người, vậy mà mất trí lại giống như hai con người đối lập vậy.
Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe đã lăn bánh đi.
Bên ngoài cửa sổ nước mưa hắt lên kính khiến cho cảnh vật bên ngoài không còn rõ ràng nữa.
Nhưng bên trong lại cực kỳ rõ ràng.
Lúc này đây cô