Người phụ này thế mà lại......mang thai?
Dương Yến bàng hoàng nhìn vào dòng chữ rõ mồn một trên giấy.
Bàn tay siết chặt tờ giấy đến nhàu nát.
Cô ta thở dốc xé tan tờ giấy ấy tan tành thành nhiều mảnh, từng mảnh giấy nhẹ tênh nhưng lại trở nên nặng trĩu trong lòng cô ta.
Nếu như người phụ nữ này có thai, vậy chẳng phải là....tất cả kế hoạch từ trước đến giờ của cô ta đều đổ sông đổ biển hết hay sao.
Dương Yến tức giận đến nỗi mặt trở nên nóng bừng.
Lúc này thì thím Trần bỗng trở lại.
Dương Yến cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, vội vàng nhét tập hồ sơ vào túi xách của mình, sau đó ngồi lại ngay ngắn, mặc dù trong lòng đang phẫn nộ cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Dương tiểu thư, uống nước đi.." Bà đưa tách trà đến cho cô ta, lâu lâu lại thấp thỏm ngó ngang ngó dọc.
Lỡ như lúc này Nhạc Ca đi vào mà nhìn thấy cô ta thì phải làm sao.
Nếu như hai người gặp nhau, Dương Yến thì không nói, nhưng còn Nhạc Ca, cô và Nam Trấn Ảnh mới làm hoà không lâu.
Dương Yến không cần nói cũng biết là cô ta có ý với Nam Trấn Ảnh.
Lỡ như Dương Yến đem đến hiểu lầm gì thì quan hệ giữa Nhạc Ca và Nam Trấn Ảnh sẽ trở nên tồi tệ hơn mất.
Dương Yến đưa một ngụm trà lên miệng.
Vị trà đắng ngắt trong miệng khiến cô ta bực mình đặt xuống.
"Anh ấy khi nào thì về?"
Thím Trần đứng đó thấp thỏm.
"Cậu chủ về muộn, chắc...đến tối mới về..."
Dương Yến muốn đợi Nam Trấn Ảnh, bà nói hắn về muộn, chắc cô ta cũng sẽ không mặt dày ở lại lâu đâu.
Nhưng bà đoán sai mất rồi.
Dương Yến tựa mình về ghế sau, tay với lấy một quyển tạp chí trên bàn lật ra xem.
"Thôi được rồi, thím cứ đi làm chuyện của thím đi, tôi ở đây để đợi anh ấy..."
Thím Trần luống cuống, còn nói đợi Nam Trấn Ảnh về?
"Dương...Dương tiểu thư, cậu chủ có lẽ sẽ về rất muộn, nếu có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ nhắc lại với cậu ấy....."
"Thím muốn đuổi tôi?" Dương Yến đặt quyển tạp chí xuống, vẻ mặt tươi cười thân thiện ban nãy đã biến thành khó chịu tức giận.
"Không không không!!" Thím Trần xua tay.
"Tôi chỉ là sợ cô đợi lâu quá tốn thời gian của cô mà thôi!"
Dưong Yến hừ một tiếng.
"Thời gian của tôi chính là anh Trấn Ảnh, thím không cần phải tiếc thay tôi, tôi ngồi đây đợi anh ấy, thím có thể đi được rồi."
Thím Trần không nói được gì, dù sao đây cũng là người mà Lâm Khả Như sinh thời cưng chiều nhất.
Kể cả bà có mất đi thì Dương Yến vẫn phần nào mang tư tưởng là tiểu thư Nam gia.
Đối với Nam gia thật thân thiết, chỉ có điều đó là đối với Lâm Khả Như mà thôi.
Anna hay Nam lão gia đều không thân thiết thậm chí là quen biết với cô ta.
Thím Trần vâng một tiếng rồi nhỏ nhẹ bước ra khỏi tầm mắt Dương Yến, bà là vú nuôi, bà vẫn biết thân phận của mình.
Nhưng còn Dương Yến, cô ta cho mình cái quyền hành gì mà nghênh ngang như vậy tại Nam gia.
Nhất là khi Nam Trấn Ảnh đã công khai Nhạc Ca, và càng nhất là cô ta đã có một mối hôn nhân huy hoàng với Lâm Cảnh.
Một người phụ nữ khi đã lập gia đình, điều tối kị nhất chính là cùng người đàn ông khác dây dưa.
Loại đàn bà nào thì không nói.
Cô ta lại là phu nhân của cục trưởng.
Còn là tiểu thư Dương gia.
Một thế gia có gia giáo như vậy.
Rốt cuộc cũng bị cô ta phá nát.
Thím Trần đi khỏi, chân tay cô ta mới trở lại trạng thái bủn rủn ban đầu, cô ta hơi hé miệng túi xách nhìn xuống.
Những tờ giấy đó nằm ngổn ngang bên trong.
Trong đầu Dương Yến bỗng loé lên một suy nghĩ, không thể để bất kỳ ai biết được truyện này.
Trước khi cô ta giải quyết được cái bụng kia của Nhạc Ca, sẽ không ai có thể biết được.
Phải, chính là như vậy!
Nhưng cô ta bỗng hoảng hốt, tập tài liệu này đã được gửi đến đây, chắc chắn sẽ có người nhận ra rằng nó biến mất, nếu như Nhạc Ca đi khám lại lần nữa, vậy chẳng phải vẫn sẽ biết được kết quả hay sao?
Dương Yến bồn chồn không yên, cô ta cắn tay suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên gọi cho một người.
"Chào, là Dương tiểu thư đấy ư? Cơn gió nào lại khiến cô nhớ đến tôi vậy...?"
Giọng một người đàn ông có vẻ rất ngạo nghễ vang lên.
Dương Yến nhăn mày, trên mặt chỉ có khinh bỉ.
"Tôi có việc muốn anh làm ngay đây!"
Bên kia cười một tiếng.
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô đang nhớ tôi nữa đấy!"
"Tôi không có thời gian chơi đùa với anh, nghiêm túc một chút đi!" Dương Yến gằn giọng.
Người đàn ông bật ra tiếng ười.
"Thôi được rồi nói đi, lần này cô muốn tôi làm gì?"
"Làm cho tôi một hồ sơ bệnh án..." Cô ta nói.
"Lại làm giả hồ sơ à?" Người đàn ông nhíu mày.
"Anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói!"
"Thôi được rồi." Hắn ta gật đầu.
"Bây giờ tôi gửi cho anh một tập tài liệu, anh chỉ cần dựa vào đó để làm giả bệnh án, bệnh ghi trong đó, là bệnh dạ dày, hiểu chưa?"
"Biết rồi, lần này cần gấp à?"
"Trong ngày hôm nay, ngày mai tôi lấy!"
"Ngày mai?"
"Không được sao, mấy người đối với mấy chuyện này có gì khó?"
"Không khó, nhưng gấp như vậy, tiền phải gấp đôi!" Người đàn ông kia nói.
Dương Yến nhăn mày, rõ ràng là khó chịu.
"Gấp đôi? Anh ăn cướp à???"
Hắn ta cười lớn.
"Dương tiểu thư đường đường đường là phu nhân cục trưởng, không phải sẽ tiếc chút tiền này đấy chứ?"
"Anh....."
"Nếu không, cô có thể tìm đến người khác..." Hắn chuẩn bị cúp máy.
Cô ta cắn răng.
"Thôi được rồi, gấp đôi thì gấp đôi, tôi muốn ngay ngày mai tập hồ sơ ấy phải được đặt ngay trước mặt tôi."
"Được!" Hắn ta đồng ý.
Dương Yến bực bội cúp máy, vứt thẳng xuống sofa, lũ chó săn này đúng là hút máu người.
Một tập hồ sơ lấy từng ấy tiền, cô ta đâu phải là cái máy sản xuất tiền.
Nhưng để thực hiện kế hoạch này của mình, thực ra chỗ tiền ấy cũng đáng.
Thím Trần vừa chạy ra ngoài liền lập tức gọi cho Nam Trấn Ảnh.
Tiếng chuông kêu rất lâu.
Cho đến khi hắn nghe máy bà vẫn thấp thỏm trong lòng.
Nam Trấn Ảnh nghe được chuyện Dương Yến đến Nam gia thì vô cùng tức giận.
Không ngờ cô ta liều lĩnh đến mức ấy.
"Cô ta gặp Nhạc Ca chưa?" Hắn hỏi.
"Vẫn chưa, Nhạc Ca đang ở trong hoa viên, còn Dương tiểu thư ở phòng khách, nhưng mà..."
"Đừng để cô ta gặp được Nhạc Ca, cháu về ngay lập tức!"
Hắn nói xong liền cúp máy, tay với lấy chiếc áo khoác trên ghế, tức tốc đi ra khỏi văn phòng.
*****
Thím Trần gọi cho Nam Trấn Ảnh xong liền đi tới hoa viên hòng ngăn Nhạc Ca gặp được Dương Yến, thế nhưng khi bà chạy đến thì lại không thấy cô đâu cả.
Dương Yến đứng dậy đi lại, Nam Trấn Ảnh không nghe điện thoại cũng không gặp cô ta.
Khó khăn lắm mới đến được đây, lẽ nào chỉ gặp mỗi hắn rồi trở về.
Còn người đàn bà kia, cô ta cũng chắc chắn phải gặp.
Dương Yến nhìn ngôi nhà rộng lớn này, mỗi một thứ đều in dấu của người kia.
Từng ngóc ngách đều có hơi thở của người phụ nữ kia.
Cô ta đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn, sau đó liền bước chân đi lên lầu.
So với biệt thự trước kia của Lâm Khả Như, nơi này không xa hoa bằng nhưng vẫn có mức mĩ lệ của nó.
Đặc biệt nơi này trồng rất nhiều hoa, ngay cả trong nhà cũng trưng bày vô số các loại h oa.
Dương Yến rất ghét những thứ như hoa cỏ.
Vướng víu rắc rối.
Cô ta đi đến trước một căn phòng mở sẵn, dường như có linh cảm gì đó, bước chân cô ta liền tiến vào.
Đập vào mắt Dương Yến là bài trí căn phòng đẹp đến nỗi khiến người ta ghen tị.
Căn phòng của một cặp tình nhân, thứ gì cũng có đôi có cặp.
Trên tường treo một chiếc áo quân phục, một chiếc mũ hàm, bên cạnh là một chiếc váy dạ hội trắng muốt.
Ánh mắt Dương Yến ngưng đọng lại trên bức tường đó, bàn tay cô ta đã siết chặt lại từ lúc nào.
Cô ta thẫn thờ đưa tay lên, muốn sờ lên chiếc áo phẳng phiu ấy của hắn.
Bỗng một tiếng phát ra từ phòng tắm khiến Dương Yến giật mình, cô ta đi tới nhìn vào, Nhạc Ca đang ở trong đó, vẻ mặt cô trắng bệch, thân hình nhỏ bé bám lấy tường trắng, liên tục nôn khan.
Cô khó khăn nôn hết những thứ có trong bụng nhưng chẳng nôn được gì, dạ dày nhộn nhạo khó chịu, mồ hôi chảy đầy mặt.
Thậm chí làn da còn trở nên xanh xao hơn.
Tay xả lấy nước hất lên mặt mấy lần Nhạc Ca mới tỉnh táo đôi chút.
Lúc cô quay lưng lại, ngước mắt lên