Hắn đau lòng nhìn cô, giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương.
"Ngoan, đợi anh."
Nhạc Ca vẫn không buông tay, ánh mắt lại càng thêm buồn tủi.
Nam Trấn Ảnh chẳng biết phải làm gì với cô gái nhỏ này.
Mỗi khi cô yếu ớt như vậy, hắn lại thấy đau đớn.
Biết rõ hắn khó xử, nhưng Nhạc Ca lại sợ trong lòng, nếu cô buông tay ra, người đàn ông này sẽ không còn thuộc về cô nữa.
Nam Trấn Ảnh vuốt ve khuôn mặt cô, trán hắn áp lấy trán cô, ở khoảng cách gần như thế này, nhiệt độ của hai cơ thể như hoà vào làm một.
Mùi hương Nam Trấn Ảnh quen thuộc vẫn thừa sức chiếm lấy lý trí cô, giờ phút này cô mới nhận ra.
Thì ra cô đã yêu con người này mất rồi, không phải A Tứ, giờ này anh là Nam Trấn Ảnh, là con người mà dù có bá đạo đến mức nào, độc đoán đến cỡ nào vẫn có thể dùng uy lực lặng lẽ cướp lấy trái tim cô.
Dùng sự dịu dàng cuỗm mất sức kháng cự từ cô.
Vòng cuồng quay tình ái này, nếu có thể mãi mãi đừng dừng lại, cô bằng lòng thua cuộc.
Nhạc Ca nhìn vào đôi mắt sâu thẳm xám phách ấy, từ anh có một loại yêu thương chôn sâu trong đáy lòng, ngấm trong máu, ngay cả từng tấc da thớ thịt cũng đều chứa cô.
Khi hai trái tim thổn thức khao khát được yêu thương chung một lồng ngực, khi ấy tình yêu mới trọn vẹn.
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh ở trong tay em, em còn sợ anh trốn mất hay sao?"
Nhạc Ca ngước mắt.
"Anh còn muốn trốn!!"
Hắn cười nhẹ.
"Không trốn, bà Nhạc chớ tức giận, em tức giận, anh sẽ rất đau lòng..."
Nhạc Ca tim như muốn tan ra, nhìn hắn chằm chằm.
Con người này đúng là trăm mưu ngàn kế, chẳng trách hắn có biệt danh là đại ma vương, ngay cả một câu nói cũng có thể khiến cô mềm lòng.
Hắn dỗ dành cô, lại nói.
"Đợi anh, rất nhanh sẽ quay trở lại..."
Nhạc Ca lưỡng lự buông tay hắn ra một cách miễn cưỡng, gương mặt vẫn méo xẹo một bên.
Nam Trấn Ảnh cười khổ đi ra, cô gái này thật biết cách khiến người khác dày vò.
Cô không biết biểu cảm ấy là đang khiến hắn đau đớn hay sao.
Bước ra khỏi căn phòng, nét ôn nhu trên gương mặt Nam Trấn Ảnh dường như đều tan biến hết.
Hắn bước xuống lầu dưới, Dương Yến vừa trông thấy hắn đã đứng phắt dậy.
"Anh Trấn Ảnh!"
Hắn không thưa, trực tiếp đi đến ngồi xuống ghế, đem thuốc ra hút, nói với thím Trần.
"Thím Trần, Nhạc Ca cô ấy không được khoẻ, nấu cho cô ấy ít cháo..."
Thím Trần vâng một tiếng định đi.
Hắn bỗng quay lại, hỏi.
"Còn kết quả khám lần trước chưa được gửi về sao?"
Thím Trần nhớ lại.
"A...đến rồi cậu chủ, lão Lâm sáng nay vừa nhận, để lát tôi đem lên cho cậu."
Nam Trấn Ảnh gật đầu, thím Trần nhanh chóng đi vào bếp.
Không ai để ý vẻ mặt lúc này của Dương Yến.
Kết quả kiểm tra đó, vẫn còn nhàu nát từng mảnh trong túi xách của cô ta.
Bây giờ hắn tìm, còn tìm được hay sao?
"Anh Trấn Ảnh...."
"Tôi không ngờ cô có gan lớn như vậy đấy.
Dám uy hiếp lên mặt với người phụ nữ của tôi?"
Dương Yến cắn môi.
"Em không có, em chỉ là..."
"Chỉ là muốn dùng những thứ vốn không hề tồn tại để điều khiển tôi, chơi tôi thành con rối?" Hắn nói, giọng không nóng cũng không lạnh, thế nhưng lại có uy lực kinh người.
"Anh....sao anh có thể chối bỏ trách nhiệm cơ chứ.
Rõ ràng đêm hôm đó hai chúng ta đã...."
Hắn cười khẩy, khói trắng phả vào không khí, nụ cười lãnh khốc càng làm cho gương mặt điển trai thêm sức cuốn hút.
"Đã?ha, thuốc mê, thì có thể làm tôi bất tỉnh, nhưng cô tưởng nó cũng có thể tẩy não tôi sao?? Trò vặt vãnh của cô chỉ có thể lừa được lũ người ngu ngốc, cô nghĩ đối với tôi cũng có tác dụng?"
Dương Yến như bị hắn ta nhìn thấu, cô ta lo sợ đến phát run.
"Anh...anh không tin em?"
Hắn ta không nói, biểu hiện đã quá rõ ràng là khinh bỉ.
Dương Yến cười.
"Ha ha, là em ngu ngốc, là em cứ tưởng tình yêu của mình có thể lay động được anh.
Nhưng nếu anh không tin, thì em có thể chứng minh cho anh thấy.
Đêm hôm đó...chúng ta đã làm những gì!" Cô ta vừa nói, vừa đem điện thoại mình ra, mở mục tin nhắn, hiện lên một bức ảnh.
Giơ lên trước mặt hắn.
Nam Trấn Ảnh đối diện, ánh mắt khi nhìn vào tấm hình thì tối sầm lại.
Hắn không phải vì tấm hình ấy mà có vẻ mặt này.
Mà chính là vì hắn nhìn thấy một số điện thoại nhận tin quen thuộc.
Đây là số điện thoại của Nhạc Ca, thời gian này.....!Chính là vào đêm hôm đó, thì ra Dương Yến đã gửi tấm hình này cho cô.
Người phụ nữ này dám giở trò sau lưng hắn.
Dám đụng đến Nhạc Ca.
Bao nhiêu hình ảnh đau khổ của Nhạc Ca hiện ra trước mắt.
Điếu thuốc cháy tàn trên tay hắn bị một lực bóp nát, đầu thuốc đỏ hồng phút chốc bị nuốt mất trong lòng tay.
Một phút sau đó, chiếc điện thoại của Dương Yến đã bị văng nát dưới sàn nhà, đối diện trước mặt cô ta là vẻ mặt tức giận của Nam Trấn Ảnh.
"Cô đã nói gì với cô ấy....." Hắn gằn giọng.
Dương Yến trơ mắt nhìn những mảnh vụn dưới đất, cô ta không ngờ Nam Trấn Ảnh sẽ có hành động này.
Dương Yến ánh mắt trợn lên, hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta hét lên.
"Nói gì ư, em chỉ nói sự thật, nói những gì đã xảy ra đêm đó mà thôi.
Những gì đã xảy ra anh có thể chối bỏ, cũng có thể lãng quên, nhưng em thì sẽ mãi ghi nhớ, kể cả cô ta, cũng sẽ không bao giờ có thể quên được, cả đời này, mỗi khi chạm vào anh, cô ta đều sẽ nhớ đến người đàn ông này đã từng cùng Dương Yến đây làm qua cái gì.
Anh nói em uy hiếp anh, đúng, em uy hiếp, nhưng đây chưa phải là uy hiếp đâu.
Nếu em muốn uy hiếp, chắc chắn em sẽ dùng thủ đoạn khác lợi hại hơn, có thể trói buộc anh cả đời này !!"
Hắn nhìn Dương Yến đứng đó, cô ta điên rồi.
"Dương Yến, tôi nể mặt nhà họ Lâm không tính toán với cô, nhưng chuyện này tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nói hai từ uy hiếp với Nam Trấn Ảnh này chính là không muốn sống, cô nghĩ rằng kẻ như tôi sẽ mở lòng từ bi hay sao.
Cô không biết loại người như tôi khốn nạn như thế nào đúng không.
Tôi giết người không ghê tay.
Tôi cũng không ngại tay mình thêm nhuốm máu đâu!"
"Anh muốn giết em?" Cô ta ngước mắt lên, những giọt nước mắt ôm lấy gò má.
Nam Trấn Ảnh đứng trên cao, hắn luôn là bóng hình mà cô ta mãi mãi chẳng thể chạm vào.
Tiếng động cơ xe bên ngoài ngày một nhiều, hắn cũng chẳng cần phải nói thêm với cô ta.
Xác định Lâm gia đã cho người đến đưa cô ta về.
"Lần cuối tôi nhắc nhở cô, đừng tự cho mình thông minh mà làm điều không nên làm.
Tôi có thể tha cho cô lần này không có nghĩa là lần sau cũng sẽ tha cho cô.
Tránh xa cô ấy ra cho tôi.
Đừng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đó trước mặt tôi.
Nếu không, tôi sẽ coi như cô chưa từng cứu Nam Trấn Ảnh này mà lần nữa chính tay tôi sẽ....dìm cô xuống địa ngục!"
Dìm xuống địa ngục! Bốn từ này đau đớn đâm vào trái tim Dương Yến, hai chân cô ta vô lực, ngã khụy xuống sàn.
Tình cảm của cô ta lẽ nào rẻ mạt đến vậy hay sao, một chút giá trị trong lòng hắn cũng không có.
Cô ta thê lương nhìn theo bước chân Nam Trấn Ảnh bước đi mà tuyệt vọng.
Nếu như trên đời này có hai mặt trời, thì mặt trời còn lại chính là Nam Trấn Ảnh, là thứ mà cô ta chỉ có thể cách xa nhìn ngắm, ngàn vạn lần không thể đến gần.
Nhưng cô ta lại là thiêu thân.
Cô ta muốn đâm đầu vào hố lửa này.
Bất kể sống hay chết, bất kể nhục nhã hay vinh quang, người đàn ông này.
Cô ta chắc chắn phải có được.
Lâm Cảnh hắn không đến, mà chỉ có đám người Dương gia đến.
Chuyện của người phụ nữ này hắn không quan tâm.
Tai mắt của Dương gia trong nhà họ Lâm biết được, Lâm Cảnh không có dộng tĩnh gì, Dương Trạng thân già bắt buộc phải chạy đến Nam gia.
Đúng là thật quá mất mặt.
Dương Yến bị lôi đi, cô ta cũng không còn sức phản kháng nữa.
Chỉ mặc kệ người lôi kẻ kéo.
Náo loạn một