Dương Yến đôi mắt sắc bén loé lên sự tàn nhẫn.
"Mạo danh bệnh viện gửi đến Nam gia, nhớ rằng phải làm cho sạch sẽ, tôi không muốn thấy sau này có ai tìm ra được mạnh mối, rõ chưa!"
Người đàn ông gật gật đầu.
"Cô không cần phải lo, chúng ta đâu phải lần đầu tiên hợp tác, huống gì lần đó người kia cho điều tra toàn bộ giấy tờ bệnh án cũng chẳng điều tra được gì.
Chúng tôi làm ăn nhiệm vụ luôn đi đôi với giá tiền.
Cô xem, có phải nên thanh toán rồi hay không?"
"Tôi biết rồt!" Dương Yến bị nhắc đến tiền lại bực bội, nói xong một tiếng đó liền cúp điện thoại.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương mà liên tục xả nước, hất vào mặt.
Cô ta lần này bỏ ra nhiều sức lực tiền bạc như thế, nếu như kế hoạch thất bại, chắc chắn sẽ khó mà gượng dậy.
Bỏ lại những thứ hỗn độn phía sau, con đường phía trước cô ta chọn chỉ có duy nhất một lựa chọn.
Bước tiếp hay không, cô ta đã không còn khả năng điều khiển bản thân mình nữa.
*****
Quán cà phê ngay giữa trung tâm thành phố S ngụ trên tầng 50 của toà nhà hiện đại bậc nhất, không gian bên trong mang lại một cảm giác ưu nhã khó tả.
Một góc trên cao nhìn xuống liền có thể bao trọn cả thành phố.
Nhạc Hiểu lặng yên ngồi cạnh cửa sổ, chân vắt ngang, phong thái vô cùng băng lãnh, giống như chẳng ai có thể phá vỡ được vẻ ngoài ấy của hắn mà tiến vào nội tâm.
Cánh cửa mở ra, Du Na nhình quanh một lượt, không gian này có vẻ rất trống vắng, cô nhìn quanh một lượt tìm kiếm, đến khi thấy Nhạc Hiểu cũng không tón quá nhiều thời gian.
Chỉ là lúc đầu, chính cô cũng không nhận ra hắn.
Cô bước tới, khó tin nhìn người đàn ông trẻ trung trước mặt.
"Nhạc Hiểu?"
Hắn lúc này mới dời ánh mắt lơ đãng lên người cô, gật đầu.
"Chào cô."
Du Na ngạc nhiên nhìn hắn, cô thật không thể tin vào mắt mình, người đàn ông đầy nam tính này sao có thể là em trai của Nhạc Ca được.
Cậu bé tính đên bây giờ cũng chỉ mới 17 18 tuổi.
Nhưng còn người này nhìn thế nào cũng thấy được không phải trẻ con nữa.
"Cậu thật sự là Nhạc Hiểu?"
Cô hơi nghi ngờ.
"Chị tôi là Nhạc Ca, không phải cô đã quên rồi chứ?" Hắn nói một tiếng.
Nhắc đến Nhạc Ca, Du Na ánh mắt mới sáng lên.
"Không, không phải, chỉ là không ngờ cũng có ngày tôi gặp lại cậu, bao nhiêu năm rồi nhỉ, lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu vẫn còn nhỏ...nên là...bây giờ mới...không nhận ra.
À mà Nhạc Ca như thế nào rồi, cậu ấy có khoẻ không?"
"Cô ngồi đi!" Hắn hướng tay về phía ghế ngồi.
Du Na ngồi xuống, đặt túi xách sang một bên, nhìn hắn ta từ đầu đến cuối.
"Hiểu, cậu dường như thay đổi rất nhiều đó..."
"Vậy sao? Có lẽ là cách nhìn của cô thay đổi thôi, tôi vẫn vậy..." Nhạc Hiểu nhàn nhạt một tiếng, biểu cảm vẫn không có gì đặc biệt.
"Phải không?" Du Na nhướng mày.
"Mới một năm, nếu cậu không gọi tới cho tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không thể biết được cậu chính là người sở hữu AG.
Nghe nói AG thời gian này đã ngấm ngầm thâu tóm thị trường trong nước.
Bàn chứng khoán dường như cũng có ảnh hưởng của cậu.
Vả lại giá cổ phiếu của AG cũng không ít hơn chín con số đâu."
"Đó chỉ là những số liệu trên giấy mà thôi..." Nhạc Hiểu nói.
Du Na uống một ngụm nước, dường như muốn thổ huyết, không phải chứ, là chín con số đấy Nhạc tổng à, Du gia cũng không mơ nổi đến tám chữ số ấy đâu.
"Số liệu trên giấy? Thôi được rồi, kẻ giàu sẽ không khoe tiền.
Tôi sẽ xem như cậu khiêm tốn."
Du Na đặt ly nước xuống, lại nói.
"Mà này, cậu tìm tôi ra không phải chỉ để uống nước tâm sự đấy chứ, chị đây thời gian rất quý giá đó nha."
Hắn ngước mắt nhìn lên.
"Cô nghĩ tôi là người ấu trĩ như vậy sao."
Du Na suýt làm rơi ly nước, phải, tâm sự với tôi đây là chuyện ấu trĩ, vậy tôi ngồi đây chịu đựng tên mặt lạnh cậu không phải là ấu trĩ chắc.
"Này Nhạc tổng, tôi đây tim gan nhỏ bé lắm, cậu tha cho tôi đi, đẳng cấp nói chuyện của cậu rất dễ khiến người khác đột tử đấy biết không hả?"
"Cũng không đến nỗi như vậy đâu."
"Chính là hơn như vậy nữa đấy!!" Cô lẩm bẩm.
Du Na nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cô đi làm rồi.
"Mà có chuyện gì câu nói đi...sắp đến giờ làm việc hành chính rồi, tôi có một cuộc họp rất quan trọng."
Nhạc Hiểu xoay ly trà trên bàn, những ngón tay thon dàn gõ mãi tại một điểm, âm thanh tinh tế nhưng lại rất nhỏ, không dễ dàng nhận ra.
"Nghe nói giờ cô là giám đốc của Hạ Trí rồi?"
Du Na cầm ly trà, gật đầu.
"Phải."
"Chỗ cô có một người tên là Nam Trân Tâm đúng không?"
Du Na suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu, sau lại nhíu mày ngạc nhiên.
"Phải, sao cậu biết, chỗ tôi đúng là có một người tên như vậy.
Cô bé ấy làm ở bộ phận nhân sự, rất hoạt bát, rất thông minh, còn vô cùng hoà đồng nữa......!"
"Đuổi việc cô ta đi."
Bỗng nhiên hắn nói một câu.
Du Na giật mình dừng lại, hai mắt tròn nhìn hắn.
"Cậu vừa nói gì..."
"Đuổi việc cô ta đi." Hắn lặp lại.
"Này này, không phải cậu định với tay sang cả Hạ Trí đó nha, rốt cuộc là vì sao mà...."
"Cô chỉ cần làm theo lời tôi nói."
Du Na không hiểu.
"Tuy tôi và cậu có quen biết.
Nhưng mà tôi đâu thể không lý do gì mà sa thải người ta chứ, với lại cô bé đó làm việc vô cùng chăm chỉ."
"Tôi không quan tâm cô ta làm việc có chăm chỉ hay không, tôi chỉ muốn cô ta bị đuổi, vậy thôi." Hắn lạnh lùng.
Du Na khó xử, cô trước giờ luôn là cấp trên liêm chính công tâm.
Cô đâu thể....
"Nhưng mà tôi...."
Nhạc Hiểu gương mặt không chút nhân nhượng.
Đưa tay đem một sấp tài liệu để lên bàn.
"Thật ra tôi cũng không phải nhờ đến cô, chỉ cần một nét chữ ký của tôi, tôi cũng có thể biến Hạ Trí thành công ty con của AG."
Du Na ánh mắt nghi ngờ đem sấp tài liệu lên xem, gương mặt phút chốc trở nên rất khó coi.
Cổ họng cô như muốn nghẹn lại.
Cái tên hung thần này, thế mà còn nghĩ tới muốn....mua cả Hạ Trí?
Hạ Trí tuy không bằng dù chỉ một nửa của AG, thế nhưng đây là công ty đã thành lập lâu năm, giá trị thương mại và mặt tiền không hề thấp.
Vậy mà Nhạc Hiểu chỉ cần vung tay nói mua là mua.
Có phải hơi giống tùy tiện mua một mớ rau miếng thịt ngoài chợ rồi hay không?
"Tôi còn nhớ cô từng là bạn thân với chị tôi, tôi không muốn nuốt cả Hạ Trí, một nhân viên quèn và Hạ Trí, lựa chọn ai, tất cả đều nằm trong tay cô."
Du Na tay cầm những tờ giấy trên tay thật sự run rẩy, cô nhìn hắn ta bằng ánh mắt khó tin.
Thật là vô tình, cũng thật tàn độc.
"Cậu chỉ vì một nhân viên mà đem cả Hạ Trí ra chỉ để..."
"Đó là chuyện của tôi." Hắn đưa trà lên miệng.
Du Na thật ra cũng không khó xử lắm, Hạ Trí và một nhân viên, đương nhiên cô sẽ chọn Hạ Trí, đó là tâm huyết của cha cô, cũng là cả gia tài của Du gia.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.
Nhạc Hiểu cần gì phải tốn công phí sức chỉ để đuổi một nhân viên từ một công ty khác chứ.
Hoặc là cậu ta có thâm thì đại hận gì đó với nhân viên kia, hoặc là giữa họ có một mối quan hệ gì đó.
Nhưng mà cô cũng không muốn xen vào nhiều.
Cậu ta từ nhỏ đã vậy, lạnh lùng xa