Anna thẫn thờ bước ra khỏi Hạ Trí, trên tay còn ôm một chiếc thùng giấy nhỏ, bên trong đựng là đồ cá nhân để bàn của cô.
Cô bị đuổi việc.
Và lý do chính là, chẳng có lý do gì cả.
Công ty báo rằng cắt giảm biên chế.
Nhưng tại sao chỉ có mỗi cô bị đuổi việc.
Công việc này tuy không phải là công việc lương cao lý tưởng mà ai cũng mong muốn, nhưng dù gì đây cũng là công việc đầu tiên từ khi ra trường của cô.
Đột nhiên nói đuổi là đuổi, cũng chẳng cho người ta một lý do hợp lý gì.
Cô khệ nệ ôm chiếc thùng đi ra, ánh mắt lúc ngoái lại tràn đầy tiếc nuối.
Dù cho cô có là tiểu thư Nam gia thì cũng là một con người phải tự thân vận động, cha đã nói, con cháu Nam gia không phải ngồi không mà hưởng thụ, Nam gia là Nam gia, muốn nuôi sống bản thân phải dựa vào chính mình.
Bây giờ cô mất việc rồi, có phải sẽ chết đói không.
Anna buồn bực đi khỏi, đi được vài bước liền bị người nọ chạy qua va phải, chiếc thùng giấy trên tay liền rơi xuống đất, toàn bộ đồ bên trong đều bị rơi xuống lả tả trải đầy mặt đường, người cô còn bị ngã xuống dưới nền, bàn tay bị xước đến chảy máu.
Người kia cũng không để ý mà chạy khỏi.
"Này!! Anh kia, đi đứng thế hả!" Cô hét lên một tiếng.
Vẫn chẳng ai chú ý đến.
Anna cố gắng đứng dậy, thế nhưng lại đứng dậy một cách thật khó khăn, đến đầu gối cũng bị trầy rồi.
Lại còn bị đất đá lẫn vào lớp da, vừa đau vừa xót.
Cô cố vươn tay nhặt lấy giấy tờ đồ đạc trên mặt đất, tâm trạng thực sự tồi tệ.
Nhưng tồi tệ hơn vẫn chính là...
"A...."
Trời mưa rồi!!
Đột nhiên trời xuất hiện mưa, làn nước lấm tấm từng giọt rơi xuống mặt đường, chẳng mấy chốc đã trắng xoá.
Anna luống cuống nhặt lấy đồ đạc, sau đó chạy vào một mái hiên trú mưa.
Mái hiên nhỏ, nước mưa liên tục hắt vào người cô, thùng giấy và đồ đạc đều ướt hết cả.
Nước mưa còn ngấm vào quần áo, cô lạnh đến run rẩy, vết thương ở chân còn bị nước xối qua, xót vô cùng.
Cô vội vàng mở túi xách lấy điện thoại định gọi cho Lăng Thiếu Hà đến đón, thế nhưng cô lại lần nữa gặp không may, chiếc túi xách cũng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, chiếc điện thoại chết máy.
Cô cố tháo nó ra, lau đi lau lại rồi mở máy nhưng vẫn không thể mở được.
Trời mưa mỗi lúc một to, Anna cố nép mình vào trong mái hiên, gương mặt nhỏ bé vì lạnh mà trở nên tái nhợt.
Hai tay run run ôm lấy bờ vai, những vết thương dần trở nên tím ngắn, trắng rã.
Cơn mưa đến thật bất ngờ nhưng cũng chẳng phải tự nhiên, có lẽ cơn mưa này rất hợp ý của một người.
Cô không biết, nơi phía xa xa kia, có một chiếc RBW xám bạc đang đỗ.
Bên trong cửa sổ, tấm kính trong suốt liên tục được cần gạt nước gạt đi gạt lại.
Mỗi lần cần gạt nước, lại một lần từ mờ ảo đến rõ ràng hắn nhìn lấy cô, người con gái nhỏ bé đó càng chật vật, hắn cứ nghĩ mình sẽ càng vui.
Nhưng lúc này hắn có vui không, có lẽ chính hắn cũng không biết được.
Trái tim xuất hiện một loại xúc cảm, nhưng nó lại rất khó chịu, nếu nói đến vui vẻ thoả mãn thì chắc chắn không có, chỉ là cái cảm giác nhức nhối này, chính hắn cũng không biết tên gọi là gì.
"Trân Tâm, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi...." Miệng hắn nói lên một câu.
Mà câu nói này ngay từ lúc ấy đã giấy lên một bi kịch không tài nào thoát khỏi.
Một bi kịch đẫm máu kinh người phải trả giá bằng cả máu thịt lẫn cốt xương.
Hắn ở đó thật lâu cũng chẳng rời đi, cho đến khi bên ngoài mưa vẫn còn chưa dứt, có một chiếc xe khác dừng trước mặt cô, một người đàn ông đó bước ra, lo lắng ôm lấy cô, ôn nhu dùng chiếc áo khoác của mình bao bọc lấy cô, xoa xoa hơ nóng bàn tay cho cô.
Rồi sau đó cô mỉm cười với hắn, nụ cười tựa như sương mai, nhỏ nhắn mà tươi tắn, đáng yêu lại mỹ miều.
Khoảnh khắc ấy trong lòng Nhạc Hiểu bỗng trở nên khó chịu, khó chịu đến tột cùng, nụ cười đó, hắn vô cùng ghét nụ cười đó, tại sao cô lại có nụ cười đó, hắn không cam lòng, hắn không can tâm.
Bàn tay hắn phút ấy siết chặt lại, hắn thề, sẽ làm tất cả mọi cách khiến cô đau khổ, bởi vì chỉ có như vậy, Nam Trấn Ảnh mới đau khổ.
Nỗi đau mà hắn ta phải chịu, Nhạc Ca phải chịu, tính mạng của cha mẹ hắn, mới được đổi lấy công bằng.
Chiếc xe lướt đi trong mưa, vệt dài băng qua mặt đường vô tình trắng xoá, phải chi nỗi hận này trong lòng hắn cũng có thể trút bỏ được như cơn mưa thì tốt biết mấy, vì sau cơn mưa, bầu trời lại sáng.
Chỉ có nỗi hận trong hắn, sau hận thù, mãi mãi chỉ là bầu trời tối tăm không lối mà thôi.
*****
Triệu Triết cùng Nam Trấn Ảnh vừa trở ra từ phòng họp cấp cao, nét mặt Nam Trấn Ảnh có chút không thoải mái.
Thời gian này mỗi một chuyện xảy ra đều vô cùng khó giải quyết, kể cả chuyện chân tay của Báo Đen hay chuyện các thế gia liên tục gây rối cũng vậy, giống như tất cả mọi chuyện này đều đang nhằm vào người hắn.
"Thật không ngờ tên Báo Đen này lại có thể bị bắt thêm một lần nữa." Triệu Triết xoa cằm.
"Anh Triết! Sao chúng ta không tử hình hắn luôn, bắt đi bắt lại mệt chết đi được!"
A Bang lẽo đẽo theo sau Triệu Triết, nhăn mày cằn nhằn.
"Nói như cậu muốn tử hình là tử hình, vậy lệnh của đại soái để làm cái gì, pháp luật để làm cái gì? Tôi thật không tin nổi cậu làm sao có thể vào được quân đội đấy!"
A Bang xị mặt.
"Em là nhờ thành tích mà vào đó, sao hả, anh ý kiến?"
"Cậu bớt nói cho tôi!" Triệu Triết gằn giọng.
Giơ bàn tay lên.
"Anh...anh lớn tiếng với em!" A Bang mếu máo.
Triệu Triết thật muốn cho cậu ta một phát đánh, A Bang liền theo phản xạ mà đưa tay lên che đầu, thế nhưng Triệu Triết vẫn là....không xuống tay được.
Bàn tay đưa đến nửa chừng đành phải thu lại.
Vẻ mặt Triệu Triết như muốn nổ tung.
"Mẹ nó...." Như thế nào lại giống một ả đàn bà như vậy!
Triệu Triết đành phất tay, bỏ lại A Bang mà đuổi theo Nam Trấn Ảnh.
A Bang khó hiểu, mọi hôm đều bị đánh mà, sao hôm nay lại nương tay nhỉ, cậu lắc đầu, nhận thấy Nam Trấn Ảnh và Triệu Triết đã đi xa liền vội vàng chạy theo Triệu Triết, hét lên.
"Anh Triết!! Anh Triết!! Đợi em!"
*****
Trong thời gian này, Nam Trấn Ảnh phải tham gia rất nhiều tiệc chính trị cũng như các cuộc họp quan trọng.
Thời gian hắn dành cho Nhạc Ca còn lại cũng chỉ là những nửa đêm muộn.
Có hôm cô chờ được hắn trở về, cũng có hôm không chờ được.
Đến khi hắn trở về, lúc mở cửa phòng, đã thấy cô gái nhỏ nằm im lìm một chỗ, hắn sau khi tắm rửa cũng chỉ kéo chăn ra nằm bên cạnh cô, ôm lấy thân thể mềm mại thơm ngát của cô mà xua tan đi bao nhiêu mệt mỏi suy tư trong lòng.
Cô ngoan ngoãn nép trong lòng hắn, cả trong mơ vẫn còn nở một nét cười ngây ngô, thật ấm ấp, cũng thật thoải mái.
Chỉ tiếc là sáng hôm sau đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Báo cáo từ bệnh viện được gửi tới, chuẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính.
Cô cũng đã mua mấy loại thuốc tây về dùng, thế nhưng Nam Trấn Ảnh không cho cô uống, sợ thuốc tây ảnh hưởng về sau, thím Trần theo lời Nam Trấn Ảnh nấu những món ăn thanh đạm có lợi cho dạ dày, không dầu mỡ hôi tanh, quả thật những cơn nôn khan của cô đã giảm đi rất nhiều.
Không còn khó chịu nữa.
Ngược lại là Nam Trấn Ảnh, hắn gần