Rời khỏi bệnh viện trời đã gần sáng.
Tên ác ma này quả là quá ác liệt.
Loại trừng phạt của hắn chính là ác mộng đối với cô.
Thật không ngờ một con người luôn nghiêm chỉnh như hắn lại có thể chơi thể loại xe chấn không chút ngượng ngùng như vậy.
Hắn ngồi ở ghế lái, tư vị ái tình khiến người đàn ông được thoả mãn, vẻ mặt cũng trở nên rất hút hồn.
Hắn chỉ mặc áo sơ mi xanh lá quân đội, cổ áo để hở ra vài chiếc cúc.
Quần âu phẳng phiu.
Mái tóc rũ xuống trán, chạm đến mi đen.
Hắn liếc nhìn cô ngồi một chỗ ấm ức, quần áo còn chưa chỉnh tề, vai chỉ khoác chiếc áo của hắn.
Khắp nơi đều là dấu vết hoan ái.
Người con gái này mềm mại như nước, hắn đã nhẹ nhàng như vậy, thế mà nhìn vào vẫn cảm thấy hắn chính là con người thật không biết tiết chế.
Chiếc xe lái đi trong đêm, gió lạnh hơi lùa vào, Nhạc Ca vô thức run lên, bắt gặp khoảnh khắc đó, trái tim hắn như co lại.
Hắn liền cho đóng cửa sổ xe.
Cô đưa tay nhấn cho cửa sổ hạ xuống.
Hắn đóng vào, cô lại mở ra, hắn đóng vào, cô lại mở ra.
Cứ như vậy, hắn liền cho xe dừng lại.
"Em không biết lạnh à?" Hắn quay sang.
Cô thò đầu ra ngoài, không nhìn lấy hắn.
Hắn kéo lấy cô trở vào, đưa tay nhấn nút cho cửa sổ đóng lại.
"Em vẫn còn giận tôi?"
Cô không trả lời hắn.
"Mau trả lời tôi!"
Cô vẫn im lặng.
Người đàn ông đôi mắt thâm sâu như nhìn thấu cô, rõ ràng là đang giận hắn.
Nam Trấn Ảnh quay mặt đi, lập tức xé miếng băng dán miệng viết thương lại.
Sau đó lục lấy trong túi thuốc mua ở bệnh viện ra một lọ thuốc khử trùng.
Mở nắp, liên tục đổ vào miệng vết thương.
Nhạc Ca vốn không định nhìn hắn, nhưng khi nghe thấy tiếng sủi bọt của thuốc, ánh mắt liền lập tức trở nên kinh sợ.
"Anh muốn làm gì!!" Cô giật lấy tay hắn, dùng tay áo vội vàng lau đi thuốc khử trùng đang sủi bọt trên tay.
Đây là loại thuốc đặc hiệu, vết thương nặng như vậy, chỉ dùng một chút thôi đã rất xót rồi, hắn muốn làm gì cơ chứ.
Nam Trấn Ảnh nhìn cô hốt hoảng, khuôn mặt dường như chẳng hề đau đớn, mà ngược lại, còn có chút tự đắc.
"Làm điều em muốn." Hắn dửng dưng.
"Em muốn? Anh có ý gì, có phải không muốn mạng nữa hay không!" Cô trợn mắt.
Hắn mỉm cười.
"Nam Trấn Ảnh bắt nạt em, tôi trừng phạt hắn thay em."
Nhạc Ca nghe được câu ấy, động tác bỗng dừng lại, hai mắt không biết là biểu cảm gì để nhìn hắn.
Không đợi cô trả lời, hắn lại nói.
"Nếu trên đời này có người làm tổn thương em, tôi sẽ không tha thứ cho kẻ đó, kể cả khi kẻ đó là tôi."
Ánh mắt cô dao động, trái tim như rung chuyển, câu nói này của hắn, mặc dù cô không biết có là thật hay không, nhưng thực sự nó đã khiến cho cô mù quáng tin lấy.
Người đàn ông cứng ngắc này sao có thể nói những lời hoa mỹ như thế.
Hoa mỹ đến nỗi cô không thể chống cự được.
Nam Trấn Ảnh ánh mắt khẩn thiết nhìn cô, tay kia của hắn vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô.
Từng chút đều là yêu thương sâu đậm.
Giọng hắn khàn khàn, nhưng lại trầm ấm đầy ngọt ngào.
"Đừng giận nữa được không, có giận, cũng đừng tự dày vò chính mình.
Như vậy, tôi sẽ rất đau lòng em biết không."
Cô nín lặng, hơi thở hắn vẩn quanh khuôn mặt cô.
Thực ra cô không phải là giận hắn.
Chỉ là gần đây cô thực sự cảm thấy bản thân bình đối với loại chuyện ấy có chút bài xích, cơ thể cô có linh cảm gì đó đến cô cũng không thể lý giải nổi.
Đối với sự dịu dàng của hắn, cô lại giống như một con mèo nhỏ.
Đôi mắt cô khẽ cụp xuống.
Môi nhỏ hồng hào mím lại.
"Ai nói em giận.."
"Em nói!"
"Em không có!"
"Có."
"Không!"
"Rõ ràng có."
"Không!"
"Chính là có!"
"Không!"
"Vậy em có giận nữa không."
"Không!"
Nói xong một tràng "không" cô mới ý thức được hắn đang làm gì.
Hắn đang gài bẫy cô.
"Anh!!!!"
Cô ngước mắt lên, liền thấy khuôn mặt điển trai đang tươi cười đó.
Đáng ghét như vậy.
Đáng ghét đến mức khiến cô yêu không dứt được.
Quả là ác ma.
Không chỉ hút máu người, còn lấy luôn cả trái tim người.
Đối diện với hắn, cô mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc.
"Em đã nói là không giận nữa rồi."
Cô ấm ức cãi lại.
"Anh cài bẫy em!"
Hắn đưa bàn tay cô lên, đặt lên đó một nụ hôn, từng cử chỉ ánh mắt đều là nâng niu trân trọng.
"Không phải tôi cài bẫy em, là tôi đang giúp em nói ra lòng mình, không phải sao?"
Cô híp mắt.
"Đó là anh tự nghĩ!"
Hắn cười.
"Tôi hiểu hết suy nghĩ của em."
Cô bĩu môi.
"Khoác lác."
"Thật!"
"Anh...!"
Ọt ọt, đột nhiên một âm thanh lạ vang lên, Nhạc Ca đang đói bụng.
Từ trưa hôm qua đến giờ, hình như cô chưa ăn gì cả.
Cô đang muốn cãi tay đôi với hắn, nhưng bụng cô lại đang biểu tình kịch liệt.
Nam Trấn Ảnh nét mặt cười thầm, liền đưa ngón tay búng nhẹ lên mũi cô.
Nhẹ nhàng nói.
"Đợi anh!"
Sau đó liền mở cửa xe bước ra khi cô còn chưa kịp phản ứng.
Khi hắn đi ra rồi, cô mới cảm nhận được làn gió lạnh bên ngoài ùa vào lướt trên da thịt.
Không gian trong xe được nới rộng, nhưng lại trống rỗng đến lạ lùng.
Lúc này cô mới để ý, hoá ra Nam Trấn Ảnh đang dừng xe ngay bên vệ đường, trời đang dần sáng, có một cửa hàng vừa mới mở, rất vắng vẻ.
Rất nhanh chóng cô đã thấy được dáng lưng cao lớn ấy đi về phía bên kia đường.
Ánh mắt Nhạc Ca dần trở nên nhu hoà.
Hoá ra người đàn ông ấy còn có thể vì cô mà tự tổn thương chính mình.
Cô tự hỏi, phải chi khi đó, hai người đừng bắt đầu một cách khốc liệt như vậy thì hiện giờ sẽ hạnh phúc hơn chăng.
Cô cũng sẽ có thể toàn vẹn yêu hắn.
Không cần phải bị lương tâm cùng quá khứ đau khổ chất chứa thù hận kia chi phối trái tim mình.
Khi cô còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Nam Trấn Ảnh rất nhanh đã trở lại, hắn mở cửa xe bước vào trong, cô lại cảm nhận được hơi ấm từ người hắn.
Nam Trấn Ảnh đặt túi trên tay xuống ghế, mang ra một hộp bánh ngọt, tự tay mở hộp, bóc túi đựng thìa, sau đó đưa đến cho cô.
Nhạc Ca nhìn chiếc bánh ngọt ngào trước mắt, trong lòng chợt ấm áp.
Hắn thấy cô không cử động, liền đưa tay qươ qươ trước mặt cô.
"Nhạc Ca!"
Cô rời ánh mắt lơ đãng của mình, cầm lấy chiếc bánh ngọt.
"Không biết em thích ăn vị gì, trong này còn rất nhiều, em muốn ăn vị gì đều có."
Nghe hắn nói vậy, cô vô thức lướt qua, quả thật hắn mua rất nhiều loại bánh.
Trong lòng cảm động là có thật, nhưng cô vẫn chỉ dửng dưng trách hắn.
"Phí phạm..."
Nam Trấn Ảnh nhìn cô, chỉ cười.
"Mua cho em, không phí phạm chút nào."
Nhạc Ca không đáp lại hắn, chiếc xe khởi động máy, bánh xe bắt đầu chuyển động.
Nhạc Ca nếm vị bánh, rất ngọt ngào, nhưng cũng rất cay đắng.
Nó làm cô nhớ tới ngày hôm đó, ngày mà A Tứ mất tích, anh gặp tai nạn, mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời cô.
Và dù cho giờ phút này anh vẫn còn ở bên cạnh cô thì cũng không phải là A Tứ, mà là Nam Trấn Ảnh, người đàn ông mà cô không nên yêu.
Ánh sáng phía rạng đông bắt đầu hé.
Nhưng có lẽ ánh sáng của cuộc đời cô vẫn còn ngủ quên ở đâu đó.
Giông bão cuộc đời như mây quanh, chưa từng tan biến.
Cô khẽ nhìn qua người đàn ông, hắn hoàn hảo, quyết đoán, mạnh mẽ...nhưng người đàn ông như vậy sẽ ở bên cô cả đời này hay sao.
Quá mơ hồ.
*****
Sau khi về nhà, cô đã ngủ quên trên xe từ kúc nào.
Nam Trấn Ảnh nhẹ nhàng bế cô