"Anh...anh ấy rất vui sao?" Ánh mắt cô đờ đẫn, có lẽ là tác dụng của thuốc, cũng có lẽ là không phải, nhưng trái tim cô dường như sắp bị bóp nghẹn rồi.
"Đương nhiên, con của mình, anh ấy còn có thể không vui sao?" Dương Yến nói, mặt thì tươi cười, nhưng rõ ràng là xót xa, phải chi đó thực sự là con của Nam Trấn Ảnh thì tốt biết mấy.
"Cũng.....cũng tốt..." Cô lắp bắp nói.
Phải khó khăn như thế nào mới có thể thốt ra lời ấy.
"Tốt? Tốt ở chỗ nào?" Dương Yến trợn mắt nắm lấy tóc gáy cô.
Nhạc Ca vì mất sức mà bị lực đạo của Dương Yến kéo về sau, tóc bị túm lấy, một mảng da đầu tê rần.
Nhưng cô lại cười trong đau thương.
"Không...!không...phải cô nói anh ấy rất vui hay sao...anh ấy vui, tôi cũng sẽ vui, chỉ cần anh ấy còn cần tôi, tôi sẽ ở bên anh ấy, những thứ khác tôi vốn không quan tâm...."
Dương Yến nhếch mép.
"Ôi trời, thật là cảm động, tình yêu của cô Nhạc đây quả là vĩ đại quá.
Nhưng trong mắt tôi, loại phụ nữ như vậy chỉ là lũ nhu nhược kém cỏi.
Muốn giành hạnh phúc cho chính mình, thì phải độc chiếm.
Đàn ông sao có thể dùng chung, cô ngu, nhưng tôi thì không như vậy.
Có phải cô nghĩ là tôi không yêu anh ấy mà chỉ là muốn chiếm hữu thôi không? Nhưng cô sai rồi tôi không phải chiếm hữu, anh ấy với tôi...."
"Anh ấy với cô chính là chấp niệm.
Chấp niệm quá sâu, tình yêu đã biến thành cố chấp." Cô ngắt lời cô ta.
"Chấp niệm? Ha ha ha, nếu là vậy thì còn tốt, nhưng cô không hiểu đâu, anh ấy đối với tôi là...cuộc đời, là tính mạng, là tất cả của tôi.
Nhưng chỉ vì sự xuất hiện của cô, cô đã cướp mất toàn bộ những gì tôi có, cả anh ấy cô cũng lấy mất thì tôi còn có gì nữa, tôi chẳng có gì cả, cả cái mạng này cũng chỉ là tạm bợ, đứa trẻ này....cần một người cha, nhưng nó không cần một người mẹ kế...nhưng mà..."
Dương Yến buông Nhạc Ca ra, đứng dậy, đi đến xách lên một chiếc can lớn, mở nắp ra.
"...Mọi thứ rồi sẽ trở về vị trí ban đầu của nó thôi...."
"Cô nói cô yêu anh ấy, nhưng tất cả những gì cô làm cũng chỉ là vì chính cô mà thôi!"
"Vậy thì đã sao chứ? Không yêu bản thân trước tiên thì lấy tư cách gì để yêu người khác?"
"Tình yêu của cô quá đáng sợ rồi, cô không thể vì bản thân mình mà hại người khác được.
Hạnh phúc là thành tâm tạo ra chứ không phải do chà đạp mà có!"
"Ai nói tôi muốn là hạnh phúc??" Dương Yến cười lớn, nhấc chiếc can đó lên, đổ khắp căn phòng.
Mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi Nhạc Ca.
Cô ta muốn thiêu chết cô.
"Thứ tôi muốn chính là sự thoả mãn, tôi muốn cảm giác người khác đau khổ, còn tôi thì lấy được tình yêu, lấy được thứ mà mình muốn từ tay người khác....cô hiểu chưa?"
Nhạc Ca lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt.
"Con người cứ mãi theo đuổi thứ hão huyền sẽ chỉ càng lấn sâu mà chẳng hề có kết quả, cô không hiểu thứ gì gọi là dừng lại thì trước khi bắt đầu cô đã thất bại rồi, dù cho cô có giết chết tôi thì sự thoả mãn đó sẽ được bao lâu, một ngày, hai ngày, hay là ba ngày?"
"Im mồm đi!" Dương Yến ném chiếc can vào tường.
Cô ta lấy ra một chiếc bật lửa, bật lửa lên, ánh lửa đỏ rực như càng làm cho ánh mắt cô ta trở nên hung ác.
"Cô nói tôi thất bại? Nhưng cô mới chính là kẻ thất bại đấy cô Nhạc à...." Cô ta ngồi xuống trước mặt cô, thoả mãn nhìn sắc mặt cô.
"Nhưng trước khi cô chết, tôi sẽ nói cho cô biết cô đã thất bại như thế nào..."
Dương Yến lấy trong túi ra hai tấm ảnh, đưa đến trước mặt cô.
"Nhìn xem....tôi đã tìm thấy thứ gì trong căn nhà này nào."
Nhạc Ca nhìn lên tấm ảnh, điều khiến cô kinh ngạc chính là....bức ảnh này là ảnh chụp cô cùng với Nam Vi.
Nhưng tại sao ảnh của cô và Nam Vi lại ở trong tay Dương Yến, mà cô ta còn nói là tìm thấy trong căn nhà này.
"Ngạc nhiên không? Không phải là cô muốn biết tại sao tôi lại đến được nơi này hay sao.
Tôi chính là muốn đến gặp Nam Trấn Ảnh, nhưng lại bắt gặp cô, sau đó tôi bám theo cô, thấy Mastuki bắt cóc cô, vậy là tôi đi theo, rồi tìm được căn biệt thự này.
May mà hắn nghĩ là đã tiêm thuốc cô rồi nên cũng chẳng khoá cửa phòng gì cả.
Chính vì thế mà tôi đã vô tình biết được một sự thật.
Cô có biết là....Nam Vi của cô vẫn còn sống hay không?"
Đầu Nhạc Ca như có một tiếng nổ lớn, Nam Vi còn sống? Điều này là không thể.
"Chính mắt tôi đã chứng kiến anh ấy chết!"
"Nhưng hắn ta đâu có chết!"
"Cô nói láo, cô làm sao biết được tôi và Nam Vi có quan hệ gì?"
"Điều này không phải rất dễ đoán hay sao, vì tất cả những thứ này chính là chứng cứ!" Dương Yến ném cho cô một chiếc hộp.
Nhạc Ca nhìn chiếc hộp cũ kĩ trước mặt, bàn tay run rẩy bất an.
Nếu như Nam Vi còn sống thì tốt, nhưng tại sao Dương Yến lại muốn nói cho cô biết, rốt cuộc chuyện này còn có ẩn ý gì.
"Sao? Sợ rồi à..."
Nhạc Ca đúng là lo lắng, nhưng cô không vì thế mà sợ hãi.
Sự thật, cô rất muốn biết.
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một quyển nhật ký nhỏ, một đống thư từ, cô khó khăn nhấc quyển nhật ký kia lên, mở nó ra.
Tay cô run rẩy, nét chữ này, chính là của Nam Vi, anh viết nhật ký, tất cả, từng trang từng chữ đều là viết về cô.
Mỗi một câu chữ đều chứa đựng tình cảm sâu sắc.
Hoá ra Nam Vi đã thích cô ngay lần đầu tiên gặp mặt, anh nói trông cô rất giống một đoá ngọc lan, thanh khiết vô cùng, cô trong sáng, tinh nghịch, hoạt bát, vô cùng thiện lương....
Anh thích cô mỗi khi cô đánh dương cầm, vì lúc ấy cô mới được là chính mình, toả sáng nhất, rực rỡ nhất....
Nhưng....thứ cô không ngờ tới chính là...anh không phải một Nam Vi bình thường.
Anh không giống như Nam Vi trong ký ức của cô.
Trang giấy viết.
"...27/10
Tin dữ đến, nhiệm vụ của tôi là giết chết nhà họ Nhạc, điều đó khiến tôi do dự rất lâu.
Tôi lo sợ mình sẽ đánh mất hạnh phút hão huyền này...
Nhưng tôi không có nhiều lựa chọn."
Nhạc Ca bàng hoàng, hơi thở trở nên khó khăn.
"Giết....giết chết nhà họ Nhạc?"
Lẽ nào họ Nhạc đó chính là gia đình cô, không cô không tin, Nam Vi sao có thể làm như vậy, nhận nhiệm vụ? Anh rốt cuộc là ai?
"18/12
..............
Nhiệm vụ hoàn thành, dù bị bại lộ