"Đại soái!" Triệu Triết thảm Thiết hét lên.
Cậu ta ngoài một chút thương tích ngoài da thì chẳng có gì đáng ngại.
Nhưng còn Nam Trấn Ảnh thì lại khác, hắn trong xe đã bị va chạm mạnh, sau đó còn bị văng ra khỏi xe, mảnh sắt và thuỷ tinh đâm vào người, lăn tiếp vài vòng, không mất mạng thì cũng tàn phế, giờ đây toàn thân hắn là máu và máu, thế nhưng lại chẳng biết rõ là vết thương tích ở nơi nào.
Triệu Triết hốt hoảng lay gọi hắn, Nam Trấn Ảnh mắt vẫn nhắm nghiền.
Đầu hắn đau như muốn nổ tung, trong màn đêm đen tối, dường như có vô vàn những ký ức đan xen ùa về.
Hắn nhìn thấy Nhạc Ca, nhưng không phải của hiện tại, cô vui vẻ hồn nhiên chạy tung tăng trên đồng hoa, phút chốc, lại tươi cười với hắn, tiếp theo lại là những cảnh tượng xa lạ khác.
Cô tựa lên vai một người đàn ông, tinh nghịch đùa bỡn mái tóc người đàn ông đó.
Nhưng khi hắn cố nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông đó thì lại mờ ảo nhìn ra một khuôn mặt, mà khuôn mặt kia không ai khác....chính là hắn.
"Đại soái!!! Ngài mau tỉnh lại đi!! Đại soái!!"
Nam Trấn Ảnh bị cảnh tượng ấy doạ cho giật mình.
Hắn ngay lập tức mở mắt, thở dốc, con ngươi xám hổ phách lộ ra đường máu đỏ, có vẻ lờ đờ nhận thức, hắn biết, mình đã gặp phải chuyện gì.
Mùi máu tanh xộc vào mũi đã nói cho hắn biết.
Triệu Triết thấy hắn mở mắt liền vui sướng tột độ, đến cả lời nói cũng không được trôi chảy.
"Đại soái, ngài...ngài cảm thấy như thế nào, ngài yên tâm, tôi đã gọi cứu hộ, họ...rất nhanh sẽ đến đây, ngài cố chịu đựng một chút!!
Nhưng những lời này đều nằm ngoài tai Nam Trấn Ảnh.
Bàn tay hắn run run nhấc lên, bám chắc vào bắp tay Triệu Triết, hắn gồng lên như muốn nói gì đó, vết thương khắp nơi cứ như thế mà ứa máu.
Sắc mặt Triệu Triết đã tái xanh, nhưng Nam Trấn Ảnh vẫn như không chút đau đớn.
Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt đứt quãng.
"Mau.....mau đuổi theo hắn....không thể mất dấu được, nhanh lên, nhất định phải cứu được cô ấy.....tìm được cô ấy, lập tức...!Lập tức....gọi cho tôi....!!"
"Nhưng còn đại soái, tình trạng ngài như vậy, tôi....."
"Mau đi đi!!!" Nam Trấn Ảnh hét lên, dùng hết sức lực đẩy Triệu Triết ra.
"Đại soái!!"
"Tôi nói cậu đi, cậu còn...còn dám không nghe??"
Triệu Triết lưỡng lự đứng dậy, đau lòng nhìn Nam Trấn Ảnh.
"Còn không mau đi đi, nếu để mất dấu hắn, xem tôi xử cậu như thế nào!!!"
Triệu Triết cắn môi, mệnh lệnh mà Nam Trấn Ảnh giao cho, cậu ta đương nhiên không thể không tuân theo, dù sao cấp cứu cũng đã gọi rồi, rất nhanh họ sẽ đến đây, Triệu Triết đành tuân lệnh hắn, lập tức lên xe, phóng nhanh theo hướng chiếc xe mà Nam Vi đã đi.
Còn Nam Vi, hắn rất nhanh chóng đã đến được căn biệt thự.
Từ xa đi tới, hắn đã nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy dữ dội, Nam Vi vội vàng đến mức đâm nát cổng sắt xông vào biệt thự.
Hắn bần thần chân tay, sau đó như phát điên chạy vào đám lửa, ngọn lửa khổng lồ như muốn nuốt chửng toàn bộ căn biệt thự.
Hắn đột nhiên hối hận, tại sao hắn lại có thể để cô ở lại nơi này một mình cơ chứ.
"Nhạc Ca! Nhạc Ca!" Hắn liên tục gọi tên cô, gọi đến khi cổ họng hắn đau khàn rát buốt, nhưng điều tàn khốc chính là...!không một ai đáp lại hắn.
Triệu Triết bám theo chiếc xe một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe của Nam Vi, thấy được cảnh tượng hắn chạy vào đám lửa ấy, còn gọi một cái tên khiến cậu không khỏi kinh ngạc.
Ngay lập tức Triệu Triết liền điện cho Nam Trấn Ảnh.
Cậu đưa điện thoại lên nhấn gọi, bên kia có chuông nhưng không ai bắt máy, Triệu Triết sốt ruột đến nóng gan, nghĩ đến gì đó, cậu liền ngay lập tức gọi cho cứu hoả, khi điện thoại vừa cúp, cậu còn chưa biết phải làm gì tiếp theo thì bỗng thấy phía sau có mấy chục chiếc xe từ xa đi tới, khi chiếc xe dẫn đầu dừng lại, trong tầm mắt, cậu thấy được Nam Trấn Ảnh toàn thân thương tích máu me khập khiễng vội vàng đi xuống, chạy về phía cậu.
Triệu Triết kinh ngạc nhìn Nam Trấn Ảnh ở ngay trước mắt.
"Nhạc Ca! Cô ấy đâu??" Hắn hổn hển, kích động hét lên.
Triệu Triết nhìn về phía căn biệt thự đang vùng vẫy trong đám lửa, ánh mắt bất đắc dĩ, lắc đầu.
Nam Trấn Ảnh như đã hiểu ra điều gì.
Hắn bàng hoàng, đôi mắt như mất đi linh hồn, hai chân mất sức.
"Nhạc Ca!" Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bất chấp chạy vào đám lửa tìm kiếm cô.
"Đại soái, lửa lớn như vậy, vô cùng nguy hiểm!!!" Triệu Triết ngăn cản hắn.
"Tránh ra!"
"Cút!"
"Đại soái!"
"Tôi nói cậu cút! Có cút hay không!!!" Hắn hét lên.
Mặc cho Triệu Triết có ngăn cản như thế nào, Nam Trấn Ảnh vẫn bất chấp xông vào nơi đó.
Triệu Triết biết bản thân mình không thể ngăn cản được hắn.
Cậu ta đành bất lực buông tay.
Nhưng lửa lớn như vậy, căn phòng mà Nhạc Ca bị nhốt đã cháy đến mức không thể bước vào được nữa.
Nam Vi đi tới, khói lửa xung quanh như muốn nuốt lấy hắn.
Hắn liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại cũng chỉ là riếng lửa cháy và khói bụi.
Đến được căn phòng đó, nhưng hắn lại bàng hoàng nhận ra, trên giường lại là một cỗ thi thể đang bốc cháy.
Hắn chạy đến, điên cuồng dùng áo dập tắt ngọn lửa, nhưng ngọn lửa ấy không những không thể dập, ngược lại còn mãnh liệt hơn.
"Nhạc Ca, em không thể chết được, tôi còn chưa nói cho em biết là tôi là ai mà.
Nhạc Ca! Nhạc Ca!"
Hắn không còn bình tĩnh được nữa, miệng liên tục nói ra những lời ấy, mặc cho cỗ thi thể đã cháy đen, hắn vẫn bất chấp ôm nó vào trong lòng.
Bàn tay hắn phủ phủi chút lửa còn đang cháy trên mặt cỗ thi thể kia mặc cho tay bị bỏng rộp.
"Tôi....tôi xin lỗi, tôi không nên để em ở lại đây một mình, nhưng...nhưng mà tôi sợ, tôi sợ em sẽ biến mất nên mới như vậy...Nhạc Ca, em hãy nói gì đi, điều này không phả là sự thật, đúng không, Nhạc Ca......Nhạc Ca..." Hắn khóc, mắt hắn cay xè, cay đến nỗi nhìn cũng chẳng còn rõ nữa, hắn bỗng hy vọng, mình nhìn sai rồi, đấy không phải là cô.
Không phải là hắn hại chết cô, hoàn toàn không phải.
Nhưng hắn không thể lừa nổi bản thân mình.
Bởi sự thật đau lòng ấy chính hắn là kẻ đã tạo ra.
Mọi đau khổ hắn phải gánh chịu, là đáng.
Hắn muốn hét lên nhưng chẳng còn sức lực nữa, tâm can hắn đã sớm bị thiêu rụi cùng với cô rồi.
Hắn có đau lòng cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
"Không!!!!" Phía sau là tiếng hét của Nam Trấn Ảnh, hắn không tin vào mắt mình, giọt nước mắt rơi xuống má hắn, nóng như lửa, ngay giây phút ấy, hắn như tức điên chạy đến, đá Nam Vi văng ra.
Túm lấy cổ hắn, vung tay đấm vài cái.
"Mày nói láo, đây không phải là cô ấy, ai cho phép mày nói cô ấy đã chết! Rốt cuộc mày đã giấu cô ấy ở đâu?"
Nam Vi như kẻ mất hồn, cả người hắn ngã ngửa ra, không phản kháng, mắt nhìn lên trần nhà đang cháy, hắn không trả lời Nam Trấn Ảnh, chỉ