Cô gái với thân thể gầy gò nhưng có đôi mắt rất sáng, mái tóc rối bù che đi gương mặt của cô.
Bàn tay cô với lấy chiếc bánh bao đã dính bẩn dưới đất, thậm chí còn bị máu của người đã chết ban nãy bắn vào.
Cô lau vội đi vết bẩn, đem lên miệng nhai ngấu nghiến.
Chiếc bánh khô khốc cứng như đá dần trôi xuống họng cô, đè nén được cơn đói cồn cào trong dạ dày.
Cô bưng lấy một chiếc bát vỡ còn sót lại chút nước cháo loãng, ngửa cổ uống cạn.
Ăn xong, dường như bụng dạ cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô chỉ sợ, đứa bé trong bụng chịu không nổi.
Ngước nhìn cánh cửa sắt trên cao chiếu xuống một chút ánh sáng đêm tối, cô khẽ dịch người, để cho ánh sáng ấy chiếu vào khuôn mặt mình, cố cảm nhận một chút ấm áp từ nó.
Đã ba tháng, cô ở đây đã ba tháng trời sau đêm ngày hôm đó.
Sống ở một nơi không khác gì địa ngục này, cô vẫn không oán trách gì cả, thậm chí còn thầm cám ơn trời đất, bởi cô còn sống, bé con trong bụng cô vẫn còn sống, như vậy cô cũng chẳng cưỡng cầu thêm gì nữa.
Ở đây một thời gian, cuối cùng cô cũng biết được, nơi này là nhà giam phi pháp của bọn buôn người.
Chúng chọn trẻ con và phụ nữ ưa nhìn để bán đi, những người còn lại sẽ bị mang đến khu mỏ đào vàng để làm việc.
Nhạc Ca thân thể gầy gò bẩn thỉu, khắp người đầy rẫy những vết sẹo, mái tóc xinh đẹp của cô còn bị cháy xém đến thảm thương, thế nên bọn chúng mới không chọn cô bán đi.
Bụng cô mỗi ngày một lớn, để che giấu không cho bọn chúng phát hiện, cô lúc nào cũng mặc một bộ quần áo rách rướm thùng thình, người cô nhỏ gầy, càng không ai biết được.
Nói đến lý do tại sao cô lại xuất hiện ở đây, chính cô cũng rất mơ hồ, phải đến một lần nghe được bọn người kia khi say rượu nói chuyện cô mới biết, thì ra bọn người kia gặp một chiếc xe tai nạn ở trên đường, cô chính là được mang đi từ trong chiếc xe đó.
Nhạc Ca lúc này mới biết, hoá ra đã có người mang cô thoát khỏi biệt thự của Nam Vi, nhưng trong quá trình di chuyển thì bị gặp tai nạn, bọn buôn người vừa hay bắt gặp, liền mang cô đi.
Nhưng người đã đưa cô ra khỏi biệt thự là ai, lẽ nào là Dương Yến? Nhưng cô ta rõ ràng là muốn giết chết cô, lý nào lại cứu cô...
Đêm tối âm u, cái lạnh như ngấm vào xương thịt.
Suy nghĩ ấy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô không ngừng nghỉ.
Một cơn gió lạnh ùa qua, hai vai cô khẽ run lên, bàn tay lạnh ngắt xoa xoa vào nhau để có thể sưởi ấm, thế nhưng bàn chân của cô thì lại lạnh cóng, vài vết xước nứt ra, khô cứng, máu chảy ra không ngừng.
Khắp thân thể cô nơi nào cũng là thương tích, đau đớn không, có chứ, rất đau.
Nhưng cô không thể khóc ra được giọt nước mắt nào.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy bụng mình, nghĩ đến bé con còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu khổ cùng cô, cô lại không biết phải làm cách nào để trốn thoát.
Cô đúng là một người mẹ vô dụng.
Thế nhưng bé con thì lại vô cùng ngoan ngoãn, không quấy cô khiến cô mệt mỏi.
Nhạc Ca tựa lưng vào bức tường ngục lạnh toát, đôi mắt cứ mãi nhìn lên ánh trăng bên ngoài.
Bàn tay nhỏ cứ thế vỗ về bé con, mà tâm trí, lại cứ mãi nhớ về một người.
Anh giờ này đang làm gì, có khoẻ không, có sống tốt không, có nhớ cô...như cô đang nhớ anh hay không.....?
*****
Dương Yến ngồi dài trên sofa, tay bưng bát tổ yến nhem nhẻm nếm vài thìa, cô ta bị ốm nghén rất nặng, ăn cái gì cũng không vào, mặt mày thì xanh xao mà tâm trạng thì lúc nào cũng không được tốt.
Choang! Một tiếng, cô ta bực tức ném thẳng bát tổ yến xuống sàn nhà.
"Bà cho tôi uống cái thứ vứt đi như thế này hay sao? Đúng là thứ kẻ ăn người ở đến cả tay nghề làm đồ ăn cũng thấp kém như vậy!!"
Thím Trần khuôn mặt trắng bệch, sợ sệt quỳ xuống thu dọn mảnh vỡ, run rẩy mà xin lỗi cô ta.
"Dương tiểu thư, cô đừng tức giận, dể tôi, tôi đi làm bát khác cho cô!!"
Dương Yến lườm bà một cái, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, bà già này đúng là chậm chà chậm chạp, nếu không phải cô ta chưa chính thức kết hôn với Nam Trấn Ảnh thì cô ta đã đá bà già lẩm cẩm này ra khỏi nhà rồi.
Nam Trân Tâm vừa từ trên nhà đi xuống, vừa gặp cảnh này đã vô cùng tức giận liền đi đến trước mặt cô ta.
"Dương tiểu thư, cô một vừa hai phải thôi, cô thái độ như vậy là sao?"
Dương Yến chép miệng, cô em chồng này vốn không ưa cô ta, cô ta cũng chẳng cần phải khách sáo với nó làm gì cho mệt.
"Trân Tâm, chị có thai, chị đang có thai con trai của anh em đấy, thế mà có một bát tổ yến bà ta cũng nấu không xong, chị làm thế cũng chẳng có gì là quá đáng đâu."
Nam Trân Tâm nhìn thái độ của cô ta không ưa nổi, lớn tiếng nói.
"Chị đừng có mà quá đáng, hai anh em tôi chính là ăn cơm của thím Trần nấu mà lớn lên, từ ngày chị đến đây luôn gây sự vô cớ, bắt bẻ mọi người, chị tưởng mình hay lắm à?"
"Cô nói thế là sao, chị mang thai tâm trạng không tốt, có nói với họ mấy lời lớn tiếng là sai sao?"
"Tôi biết chị mang thai, chị không cần phải một câu có thai hai câu có thai đâu, anh tôi còn đang nằm trong bệnh viện bất tỉnh, còn chưa biết cái thai có phải của anh tôi hay không nữa kìa!"
Dương Yến nghe đến đây liền chột dạ, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận.
"Cô đang nói gì thế hả, đây rõ ràng là con của anh ấy!!"
Nam Trân Tâm xoay người, cười khẩy.
"Tôi cũng đâu có vạch trần cô, cô bao biện làm cái gì!"
"Cô...cô!!!" Dương Yến á khẩu, da mặt bỗng vì tức giận mà đỏ rần lên..
Thím Trần thấy bầu không khí quá mức căng thẳng, sợ xảy ra chuyện liền chạy đến kéo lấy Nam Trân ra.
"Trân Tâm tiểu thư, đừng cãi nhau nữa, cô ấy đang có thai..."
Nam Trân Tâm liếc cô ta một cái, bước ra ngoài.
"Làm như cả thế giới này có mỗi cô ta là đang mang thai vậy.
Thím Trần đừng nể nang cô ta, nếu cô ta còn ra vẻ, tôi không cần biết Lâm Thi Duyệt hay là Lâm Thí Duyệt, tôi đều sẽ tống cổ cô ta ra khỏi cái nhà này.
Chưa biết chừng anh tôi khi tỉnh dậy còn thưởng cho tôi nữa kìa."
Dương Yến sắc mặt trở nên tái mét, Nam Trân Tâm này đúng là không dễ đối phó, cô ta đến đây sống không thoải mái được một ngày, khó khăn lắm mới có thể vào được Nam gia, cô ta nhất định sẽ không rời khỏi đây đâu, Nam Trấn Ảnh không hẳn là không thể tỉnh dậy, nếu cô ta có thể giữ vững vị trí này đợi hắn hồi phục thì lúc ấy chẳng phải sẽ đâu vào đấy hay sao, cô ta không tin, sinh cho hắn ta một đứa con bụ bẫm thì hắn ta sẽ còn lý do để vứt bỏ cô ta.
Cả Nam Trân Tâm nữa, cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Nam Trân Tâm bực tức đi ra khỏi nhà, trước kia Nhạc ca sống ở đây, mỗi ngày đều vui vẻ, thím Trần cũng không bị coi thường đến như vậy, thế mà từ khi người phụ nữ tâm cơ này chuyển đến, mọi thứ đều thay đổi chóng mặt.
Căn nhà này, cô càng ngày càng không muốn trở về nữa.
Người