Tít...Tít...Tít...
Tiếng chuông điện thoại báo thức kêu inh ỏi, Ngọc Phương thấy Phục Thăng lồm cồm bò dậy, mắt nhắm mắt mở với tay chộp chiếc điện thoại ở đầu nằm.
Anh tắt chuông rồi ...!trùm chăn lại ngủ tiếp.
Ngọc Phương thấy cảnh ấy không nhịn được cười:
-Hôm nay anh không đi làm sao?
Phục Thăng lè nhè trong cơn say ngủ:
-Ờ, hôm nay..
anh xin nghỉ một ngày.
-Sợ người ta thấy gương mặt đẹp trai bị sưng một bên sao?
Phục Thăng hé chăn, nheo mắt nhìn cô đáp:
-Sợ gì mà sợ, Trung tá cho nghỉ một bữa mà.
Mới sáng sớm đã nghịch điện thoại, sao không ngủ thêm một chút nữa đi Phương.
Ngọc Phương cười cười:
-Em không nghịch, em tìm kiếm thông tin, nhiều thứ cần phải biết để học hỏi lắm.
Hơn nữa hôm nay lại là ngày đầu tiên em đi làm.
Phục Thăng vừa ngáp vừa nói:
-Em làm việc gì cũng chú tâm hết sức ha, anh ngủ tiếp đây, trưa anh chở đi làm nhé.
-Không cần, anh cứ nghỉ ngơi, em tự đi được.
Phục Thăng ngạc nhiên hỏi:
-Em định đi taxi sao?
Ngọc Phương rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn anh, trả lời:
-Ừ, em sẽ đón taxi đến đó, từ chỗ công ty sẽ có xe đưa đón đến nơi làm việc.
-Đại gia ghê, coi chừng tiền taxi mỗi ngày của em chắc còn hơn lương tháng luôn đó.
Ở đầu đường nhà mình có trạm xe buýt, hai đứa mình đi ăn sáng, anh sẽ chỉ em cách đón xe.
- Phục Thăng ngồi bật dậy, gấp chăn và nệm lại.
Nhìn anh chàng vì mình mà bỏ cả giấc ngủ, lật đật đi đánh răng súc miệng, Ngọc Phương khẽ mỉm cười.
Cô đứng lên, bỏ điện thoại vào túi quần jean rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua cánh cửa xiêu vẹo của nhà tắm, Ngọc Phương nói vọng vào:
-Em ra ngoài đợi anh.
Có tiếng ựm à ựm ừ bên trong đáp lại, chắc Phục Thăng đang đánh răng.
Ngọc Phương đi ra ngoài, khu vườn trước nhà tuy không lớn, nhưng được Phục Thăng chăm sóc rất tốt.
Những bụi hoa hồng tiểu muội đủ màu sắc được trồng ở sát hàng rào, mảnh đất đầy cỏ bên phải có một cây ngọc lan khá cao, nở đầy những nhành hoa trắng và thơm dịu ngọt.
Nắng sớm đã lên, hôm nay thời tiết mát mẻ, Ngọc Phương vươn vai hít sâu một hơi, chợt nghe có tiếng uỳnh uỵch từ xa vọng tới.
Một đoàn hơn ba mươi người, dẫn đầu là gã Tuấn Mã đang chạy bộ ngang qua nhà Phục Thăng.
Đến gần cây hoa giấy ở cổng rào, Tuấn Mã nhác thấy Ngọc Phương đang nhìn mình, gã liền nở một nụ cười hiền lành thân thiện như hoa hậu.
Thấy chị đại khẽ cau mày, hắn ta vội vàng quay đầu đi, tăng tốc vọt qua khiến cho đám đàn em thở phì phò cố hết sức đuổi theo.
-Cái gã Tuấn Mã đó, hình như anh thấy hắn ta vừa cười với em?
Tiếng của Phục Thăng vang lên từ đằng sau.
Ngọc Phương quay người lại nhìn thấy anh trong bộ trang phục chỉnh tề, áo thun quần jean xanh đen đứng đó nhìn mình.
Cô khẽ đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước mặt qua vành tai, đoạn nở một nụ cười đúng nghĩa "hoa hậu thân thiện" hơn cái gã giang hồ kia:
-Em nghĩ hắn biết anh là cảnh sát, nên khi thấy anh hắn liền cười để lấy lòng.
-Vậy thì gã uổng công rồi, vì anh không nhận hối lộ với bất cứ hình thức nào, cho dù là chỉ là một nụ cười.
- Phục Thăng mỉm cười nhún vai.
Anh khóa cửa nhà lại rồi dẫn Ngọc Phương ra khỏi cổng.
Hai người sóng đôi bước ra đầu đường.
Xe cộ sáng sớm cũng không đông lắm, Phục Thăng quay qua hỏi cô bé đang chắp hai tay sau lưng thong thả sóng bước cạnh mình:
-Em ăn phở không ?
-Phở là món gì?
Nhìn sắc mặt của cô có vẻ không phải nói giỡn cho vui, chắc chưa nhớ ra, nhưng Phục Thăng vẫn hỏi dò:
-Em chưa từng ăn phở sao ?
Ngọc Phương lắc đầu:
-Cái món "Phở" mà anh nói, em lần đầu được nghe thấy.
Theo các sử gia, Phở - món ăn đặc trưng nổi tiếng khắp thế giới của Việt Nam- được ghi nhận đầu tiên trong quyển từ điển Hán-Việt của Phạm Đình Hổ vào cuối thế kỉ 18.
Cụm từ "Ngọc Tô Bính" trong đó được chú thích bằng chữ Nôm là "Bánh Phở Bò".
Tính đến hiện tại là năm 2123, Phở đã có hơn 300 năm tồn tại và phát triển.
Chẳng những được người Việt yêu thích mà ngay cả khách nước ngoài cũng rất ưa chuộng.
Nhưng Ngọc Phương lại là người của thế kỉ 17, nên việc cô không biết món Phở này là môt điều hiển nhiên.
Cũng đã quen với việc nhớ nhớ quên quên, hư hư thật thật này của cô