Trong lúc chờ đợi mọi người tập họp, Tuấn Mã hỏi nhỏ Ngọc Phương:
-Để được giống như chị, em phải làm thế nào?
Ngọc Phương quay qua nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu:
-Anh không làm được đâu, vì tôi không phải người bình thường.
-Ý chị là ....!- Tuấn Mã định nói "thần tiên", nhưng làm gì có thần tiên nào lạnh lùng, tàn nhẫn như bà này, mặc dù bả đẹp như tiên thiệt.
Ngọc Phương nhìn hắn cười lớn:
-Tôi là quỷ.
Tuấn Mã ngơ ngác, cái này là chị tự nói ra chứ không phải em nói nha chị Hai.
Ngọc Phương nói tiếp:
-Người bình thường không điều khiển được "khí", chúng tôi thì có thể.
-"Chúng tôi", nghĩa là có nhiều người giống như chị? -Tuấn Mã nắm bắt cũng khá giỏi, dù sao hắn cũng là người cẩn thận và quy tắc.
Ngọc Phương gật đầu:
-Trong quá khứ tôi biết nhiều người có khả năng này, nhưng không nhiều đâu.
Trò chuyện đến đây thì mọi người đã tập họp đầy đủ.
Ngọc Phương nhìn hết một vòng, qua mấy ngày tập luyện, bọn họ trông có vẻ khỏe khoắn, lanh lẹ hẳn lên.
Cô cầm 2 cây roi mây một ngắn một dài lên rồi nói lớn:
-Mọi người trước đây khi đụng độ thường hay sử dụng mã tấu hay còn gọi là đoản đao.
Nhưng thật ra thứ này chỉ lợi hại khi sử dụng trong tác chiến theo đội hình của quân đội trong quá khứ.
Thứ lợi hại trong hỗn chiến nhất chính là dao ngắn.
Dứt lời, cô cầm thanh roi mây ngắn đưa về phía trước:
-Cây roi ngắn này dùng để thay thế cho dao thật.
Dao có thể chém, cũng có thể dùng để đâm.
Tuấn Mã nghe có vẻ chị chê mã tấu không bằng dao, hắn hơi bứt rứt, vì dù sao thứ hung khí này cũng đã làm nên tên tuổi của gã.
Tuấn Mã ngần ngừ lên tiếng:
-Em công nhận là khi áp sát, dao rất lợi hại, nhưng tầm sát thương quá ngắn, còn mã tấu có lợi thế tầm trung, em nghĩ khả năng tấn công sẽ tốt hơn dao nhiều.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Do anh yêu thích món đó, sử dụng lại thành thạo, cộng thêm những đối thủ trước nay đều dưới trình các anh nên cảm thấy mã tấu quá sức lợi hại...
Nói đến đó, Ngọc Phương cầm cây roi mây dài vụt xuống trước mặt Tuấn Mã:
-Đoản đao hay mã tấu khi tấn công chính là lúc yếu nhất, giả sử khi anh chém hụt hoặc vướng vào một thứ gì đó.
Có phải khi đó anh không thể xoay trở kịp không?
Tuấn Mã im lặng gật đầu, quả là có nhiều.lúc như vậy, khi đó hắn phải ra sức tay đấm chân đạp đối phương để thoát.
Ngọc Phương mỉm cười nói tiếp:
-Anh đã bao nhiêu lần một đao chém gục đối phương chưa? Tôi nói là chém gục chứ không phải chém chết.
Tuấn Mã gật đầu rồi lại lắc đầu, tâm trạng hết sức phức tạp:
-Có một vài lần, nhưng đa phần là may mắn.
Ngọc Phương cầm cây roi mây ngắn bằng tay còn lại nói tiếp:
-Dao tuy không tấn công được xa, nhưng có thể kết thúc được đối phương, làm đối phương cực kỳ e ngại khi tấn công mình.
Vừa dứt lời, Ngọc Phương lướt tới, bụng Tuấn Mã đã đau nhói hơn sáu chỗ, hắn nhịn đau cố không để bật tiếng rên ra khỏi miệng.
Ngọc Phương lui lại mỉm cười:
-Vừa rồi tôi dùng tốc độ của một người bình thường để tiếp cận đâm anh.
Ở khoảng cách chỉ một mét, khi anh chém hụt một nhát thì đã bị tôi đâm đến sáu nhát.
Sáu nhát một giây là tốc độ của một người bình thường được huấn luyện ở mức khá.
Một người không được huấn luyện có thể chịu đau vì nhát chém của anh, nhưng họ lại có cơ hội để áp sát và đâm đại anh hai đến ba nhát.
Khi đó người bị trọng thương hoặc mất mạng sẽ là anh, vì ở vùng bụng toàn là nội tạng quan trọng.
Một thanh niên trẻ tuổi giơ tay xin phát biểu, Ngọc Phương gật đầu khích lệ.
Hắn hỏi ngay:
-Chị Phương cho em hỏi, tại sao không đâm thẳng vào tim mà lại đâm vào bụng ?
Ngọc Phương mỉm cười, dùng luôn thân người của Tuấn Mã để thị phạm:
-Các anh nhìn đi, ở tim và