Những món ăn trên bàn tiệc vơi dần, quản gia Đại không dùng bữa chung với mọi người, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau bà nội quan sát toàn bộ.
Một gia nhân trong nhà bà đến gần ông, thầm thì gì đó.
Lão Đại gật đầu rồi đi đến gần bà nội nói:
-Thưa Bà, bếp trưởng hôm nay muốn đích thân làm một món ăn đặc biệt cho Bà.
Bà có muốn dùng không ạ?
Bà nội quay đầu qua hỏi:
-Có phải người đầu bếp mà Kim Chi đặc biệt mời đến hôm nay?
-Thưa Bà, đúng ạ.
- Ông Đại gật đầu.
-Nói ông ấy mang lên đi.
Kim Chi mỉm cười:
-Người đầu bếp này có vẻ ngoài hơi đặc biệt, nên thường không muốn xuất hiện trước mặt thực khách.
Ông ta không muốn vì vẻ ngoài của mình làm ảnh hưởng đến tâm trạng thưởng thức của khách.
Bà Nội cau mày:
-Đặng Gia không quan tâm đến vẻ ngoài, xuất thân hay thậm chí là quá khứ của người khác, ông Đại cứ mời ông ta đem món ấy lên bàn.
Đã là món đặc biệt thì cũng phải đích thân ông ta đem lên đây.
Quản gia Đại ngần ngừ đứng thẳng người dậy, nhìn qua Kim Chi, thấy Cô Hai hơi khẽ gật đầu, ông thở nhẹ ra một cái rồi quầy quả đi vào bên trong gian bếp.
Năm phút sau, ông Đại dẫn một người đàn ông mặc trang phục bếp trắng, nón cao che hết mái tóc đi ra ngoài.
Người đầu bếp tay cầm một chiếc đĩa to được đậy kín bằng một cái vung sáng loá đi đến bàn.
Ngọc Phương không chú ý đến chuyện này cho lắm, vì cô còn đang mãi mê trò chuyện với Phục Thăng.
Đến khi người đầu bếp nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa lên bàn mở ra, mùi thơm bốc lên ngào ngạt, mũi vừa ngửi thấy, Ngọc Phương giật mình nhìn lên thì người đầu bếp đó đã đứng khuất sau lưng ông Đại.
Bà Nội nhìn món ăn trầm trồ khen ngợi:
-Rất đẹp và thơm, món này gọi tên là gì.
Món ăn quả thật rất bắt mắt, một khối trắng như tuyết được tạo hình hoa sen, sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Mùi thịt toả ra từ đó cộng với hương sen thơm ngát khiến mọi người dù đã ăn lưng bụng vẫn bất giác ứa nước bọt.
Người đầu bếp đứng sau ông Đại cất giọng:
-Thưa Bà, đây là món do tôi sáng chế, Bạch Liên Nhục.
Món này được làm từ đậu hủ ủ kín trong lá và hoa sen, sau đó chưng với nước cốt thịt trong một tiếng đồng hồ.
Mời Bà và mọi người dùng thử.
Những người phục vụ nhanh nhẹn đến bàn chia nhỏ món Bạch Liên Nhục cho những người trong bàn.
Bà Nội dùng muỗng múc một ít cho vào miệng, miếng đậu hũ tan ra ngay trong miệng, bà hít sâu một hơi rồi nói:
-Ngon lắm, hương vị đậu hủ vẫn có, nhưng ta có cảm tưởng đây là thịt bò chứ không phải đậu hũ.
Mùi vị vô cùng tinh tế.
Ngọc Phương thấy sao hả con, không thích hả?
Bà Nội nhìn qua, thấy vẻ mặt khác thường của Ngọc Phương sau khi nếm thử liền hỏi.
Ngọc Phương đặt chén xuống bàn, khẽ lắc đầu:
-Dạ ngon lắm ạ, chỉ có điều...?
-Có vấn đề gì hay sao em? - Phục Thăng ngạc nhiên hỏi, vì bản thân anh thấy món ăn này là tận thiện tận mỹ, không có điểm nào để chê.
Ngọc Phương mỉm cười đáp:
-Món này quá trắng.
Người đầu bếp bật cười thành tiếng, giọng như chuông vỡ:
-Cô nói đúng, nhưng vì có những lúc bắt buộc phải dùng những món có mỗi một màu trắng như thế này, chẳng hạn như dịp lễ Giáng Sinh hôm nay.
Ngọc Phương gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục thưởng thức món Bạch Liên Nhục quá trắng này.
Kim Chi nói với Bà Nội:
-Cháu dâu của bà bới lông tìm vết quá, cháu hơi khó ở rồi.
Bà Nội trừng mắt:
-Đừng kiếm chuyện để rời nhà.
Kim Chi bật cười ha hả, quay qua nói với người đầu bếp:
-Bằng Tường, ông làm món này quả thật rất thú vị.
Tôi sẽ tăng gấp đôi tiền công của ông hôm nay, ông có đồng ý không?
-Muốn trả lời thì ông lên đây cho mọi người nhìn thấy diện mạo của mình, ta muốn biết mặt của người đã làm ra món ăn ngon thế này.
- Bà Nội cướp lời.
Người đầu bếp được sự động viên của Kim Chi và ông Đại, liền bước về phía trước cho mọi người xem rõ mặt.
Bà Nội vừa nhìn thấy liền nói to:
-Gương mặt của ông nữa bên rất đẹp, nữa