Đến nước này, bốn con người quanh chiếc bàn mạt chược nhỏ bé chật hẹp đã giương cung bạt kiếm.
Trước mặt Nghiêm Tiểu Đao chính là Lăng công tử dung mạo khuynh thành nhưng cực kỳ nhếch nhác, ngọc thể phơi bày đợi người ta chia năm xẻ bảy.
Bị chia năm xẻ bảy xong sẽ trốn thoát được hay phải lên chầu trời, tất cả phụ thuộc vào những cây bài trong tay hắn.
Lúc này, không cần tiến lại gần, hắn vẫn có thể ngắm nghía thật kỹ khuôn mặt Lăng Hà.
Hai con ngươi của người này không phải màu đen, mà là màu xanh lục nhạt.
Thì ra màu xanh biếc hắn thấp thoáng trông thấy dưới ánh đèn chập chờn lúc treo mình trên thành tàu đêm nọ không phải vì hoa mắt.
Nam giới tóc đen mắt xanh bình thường rất hiếm thấy, nghe nói mắt xanh là do gien lặn, chỉ người da trắng mới có, Hoa kiều và người lai Caucasus (vùng đất giữa biển Đen và biển Caspian) cũng rất hiếm mắt xanh.
Tức là người này không chỉ mang dòng máu lai, mà còn trùng hợp có được đôi mắt xanh?
Việc phải làm lần này khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ bối rối.
Cha nuôi dặn hắn bảo vệ người này, bây giờ hắn mới ngộ ra việc bảo vệ ai đó phiền hà tới mức nào, chẳng bằng bảo hắn đi chém ai đó còn hơn.
Thực ra nhìn mặt mũi, ngài Lăng vẫn còn trẻ măng, ước chừng chỉ khoảng hai mươi.
Nhưng dù trẻ cách mấy cũng đâu phải con nít, thân thể rõ ràng đã trưởng thành, dáng cao dong dỏng, tay chân mảnh khảnh, dù bị hành hạ vài ngày mất nước, nhưng vẫn chiếm cứ trọn vẹn mặt bàn, là sự tồn tại chói chang nặng trịch mà không ai có thể lảng tránh.
Chiếc bàn lớn gấp đôi bàn mạt chược bình thường, nhưng đầu của Lăng Hà vẫn rất khó chịu chênh vênh tại mép bàn, đôi chân nhỏ lửng lơ tại mép đối diện.
Bị ngâm rất lâu trong nước biển, hương vị tỏa ra từ người này không thể gọi là thơm, nhưng khuôn mặt tuyệt trần độc nhất vô nhị kia thừa đủ để bốn người quanh bàn im lặng chịu đựng, không oán than gì…
Giản Minh Tước phải canh giữ hai chân Lăng Hà, động tác mò bài gượng gạo hẳn, sờ soạng quơ một đống bài từ bên dưới Lăng Hà ra, tiện tay bất hảo lật y lại.
Lăng Hà không có sức phản kháng, bị lật ngửa lại, khinh khỉnh ngạo nghễ lườm Giản Minh Tước.
Giản Minh Tước bị lườm, giật mình bảo, “Ấy đừng, em đừng sợ, tôi sẽ thắng được em mà! Tôi tử tế nhất cái bàn này đấy, thề không chặt tay chặt chân em!”
Lăng Hà khinh miệt liếc gã, “Ngu xuẩn vớ vẩn, hôm nay anh thắng xem, người bị chặt tay chặt chân lăn lông lốc ra khỏi đây là anh đấy!”
Giản Minh Tước chép miệng, mập mờ nói, “Chậc, em chửi người ta cũng du dương ghê, từ giờ hàng ngày em cứ chửi bên tai tôi nhé.”
Lăng Hà cười khẩy, “Chỉ có Giản nhị gia mắt mù tai điếc, suy thận phù nề như anh mới thấy bị ăn chửi là du dương.
Lũ người bên cạnh anh toàn đĩ điếm đứng đường, hoa tường liễu ngõ, lởm khởm xếp hàng cũng đủ giúp anh thành danh nhân dâm dật bảy mươi năm dựng nước, tổ tiên hương hỏa họ Giản nhà anh dưới suối vàng mà biết, chắc bây giờ cổng nhà anh phải rực rỡ chói chang, đền thờ nhà anh phải vinh quang lộng lẫy lắm.”
“…” Giản Minh Tước mắt sáng trưng, giật mình một cái, “Ha ha, ha ha ha ha… Tuyệt vời!”
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác sớm muộn gì ngài Lăng cũng chết bởi chính cái miệng không biết nể nang gì của mình, đúng là tuổi trẻ bồng bột, người này đã hai mươi chưa nhỉ? Ngài có thể im lặng khép miệng một lát không, sao khó hầu hạ thế? Hắn mò được một nửa, cảm giác số lượng bài không đúng, hình như hơi thiếu, dưới lưng Lăng Hà ít nhất còn ba cây bài.
Tay hắn luồn xuống, Lăng Hà chợt ngậm miệng, ngạo nghễ liếc xéo hắn.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Cậu đè lên bài.”
Tay hắn luồn xuống, mu bàn tay áp vào lớp áo quần ẩm ướt lạnh lẽo của Lăng Hà, ngón tay rất khéo léo móc bài mà không chạm vào eo và mông y.
Lăng Hà nhoẻn cười cực kỳ xinh đẹp, liếc hắn, “Ngài Nghiêm đúng là chính nhân quân tử hiếm có mà, tay chân lật lọng nhưng vẫn trang nghiêm tự trọng ghê cơ.”
Nghiêm Tiểu Đao nhếch miệng cười nhạt, “Có gì đáng để tôi phải không trang nghiêm tự trọng sao?”
Lăng Hà mỉa mai đáp, nụ cười chuyển thành xấu xa, “Ngài Nghiêm ạ, hai hôm nay vờ vịt chính nhân quân tử trước mặt tôi cực khổ quá rồi, trang nghiêm tự trọng thêm được mấy ngày đây? Chẳng có ai gặp tôi mà còn giữ nổi chính nhân quân tử, anh cứ lột cái mặt nạ kia ra, để tôi chiêm ngưỡng mặt người dạ thú là như thế nào?”
“Vốn cũng chả phải chính nhân quân tử, tôi cần gì vờ vịt?” Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng đáp, hắn bình tĩnh điềm đạm, công minh liêm khiết cách mấy cũng sắp bị Lăng Hà làm cho giận sôi, mẹ kiếp nó nữa!
Vào ván mới, lúc này tâm trí mấy người quanh bàn đều hơi rối loạn, không thể tập trung vào mặt bài, không thể né tránh sự tồn tại chói mắt của Lăng Hà.
Người này xinh đẹp tới ngạt thở, lại cực kỳ ác độc kiêu ngạo, hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ vì rơi vào đường cùng, mà còn thè lưỡi rắn châm ngòi khích bác bốn phương, như thể sợ mình chết chưa đủ nhanh hay sao.
Du Hạo Đông chẳng muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng không ngừng lướt qua thân thể Lăng Hà, khuôn mặt và dáng vóc đúng là tuyệt đẹp…
Mạch đại minh tinh càng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, thực ra chẳng cần so sánh cũng thừa biết, hai chàng trai tuấn tú nhất ở cái bàn này tính tình trái ngược nhau thế nào!
Tính tình cay nghiệt, thẳng toẹt, kiêu ngạo, thà chết không chịu thua của Lăng Hà như dây leo độc lan tràn cả bốn mép bàn, thổi bùng và cuốn theo cả tinh thần những người xung quanh, khiến những người tâm trí không đủ vững càng thêm luống cuống, bối rối, khiến những yếu đuối bất tài lẩn khuất trong bóng tối bị trần trụi phơi bày.
Mạch Doãn Lương tình cờ chạm mắt với Lăng Hà, vội vàng né tránh, lại không thể không tiếp tục nhìn lén người ta, rồi lập tức bị ánh mắt khinh bỉ sắc lẻm như dao của ngài Lăng đánh cho thảm bại.
Lăng Hà không phải búp bê vải, Mạch Doãn Lương mới là con búp bê giấy yếu đuối, vô dụng, chỉ có mã ngoài…
Nghiêm Tiểu Đao đã uống cạn một ly nước, vì khó chịu trong bụng mà khát nước, lại phát hiện bình trà nhỏ của mình bị Lăng Hà từ trên trời giáng xuống lúc nãy gạt rơi xuống đất, giờ hết nước uống rồi.
Mạch Doãn Lương cần mẫn tinh ý, phản xạ còn nhanh hơn cả nhân viên phục vụ, gác lại bài, đi châm trà cho Nghiêm tổng.
Anh ta ân cần rướn người sang, lại bị ánh mắt Lăng Hà từ dưới đánh lên.
Lăng Hà theo dõi động tác châm trà của anh ta bằng cái nhìn cuồn cuộn khinh bỉ và châm chọc, ánh mắt như đang vứt cho anh ta một chữ “Hèn”, mày đúng là hèn.
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao thấy Mạch Doãn Lương cũng không tệ, tuy thiếu hụt khí khái và sự chính trực của đàn ông nhưng bản chất lương thiện, chỉ muốn sống yên bình, không mưu mô hại người.
Hắn mỉm cười với Mạch Doãn Lương, nâng chén nói “Cảm ơn”.
Lăng Hà tặng Nghiêm Tiểu Đao một cái lườm miễn phí, đôi mắt xanh sắc lẻm gần như cách không ném vỡ chén trà.
Mạch Doãn Lương chán nản rệu rã, tiện tay đánh Tam Sách mới phát hiện đánh nhầm, bài chữ trong tay vẫn chưa xử lý hết.
Trong lòng âm thầm ghen tị, nhưng ghen cái gì? Ghen vì Lăng công tử xinh đẹp hơn, đẹp tự nhiên không cần chải chuốt, miệng lưỡi sắc sảo hùng hồn, vẻ đẹp hoàn mỹ khiến cả căn phòng này rực rỡ chói lọi hẳn lên hay sao?
Du Hạo Đông phăm phăm ra bài, tốc độ rất nhanh.
Nghiêm Tiểu Đao suy tính trong tay đối thủ là