Nghiêm Tiểu Đao cũng không ngạc nhiên khi ngài Lăng đưa ra yêu cầu này.
Bây giờ bất cứ phát ngôn gây sốc nào thốt ra từ miệng người này, hắn cũng không thấy lạ nữa.
Lương Hữu Huy vô thức lùi lại vài bước, hắn ngửi thấy mùi khó chịu bốc ra từ Lăng Hà.
Nước hoa nam Hermes hắn xịt cũng không át được cái mùi nọ, cái mùi như thứ hải sản ướt sũng mốc meo gì đó vừa được vớt lên từ nơi sâu nhất dưới vịnh Mariana, thật sự là vừa thối vừa xấu, đẹp chỗ nào đâu?
Lăng Hà cũng chẳng coi trọng gì vị Lương thiếu gia này, chẳng thèm để hắn vào mắt, giơ tay bám chặt bắp chân Nghiêm Tiểu Đao, đây rõ ràng là chiêu “Bám đùi”, ánh mắt cực kỳ độc địa, khăng khăng ôm cứng cái đùi bự nhất phòng này.
Nghiêm Tiểu Đao bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người, thôi thì không chần chờ nữa, hắn cũng chẳng phải người lề mề hay lóng ngóng.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lương đại thiếu gia, ngài cất bước đi chứ, đi trước mở đường chứ, xong xuôi mới khom lưng, tay khoác qua vai Lăng Hà, xốc nách nhấc bổng y lên.
Vào lúc Lăng Hà lướt qua bên cạnh, hắn khẽ nhắc nhở một câu, “Tự đề phòng phía sau đi.”
Dứt lời, hắn quẳng y lên vắt qua vai mình, dùng tư thế này khiêng y đi.
Ngài Lăng cao ráo chân dài lập tức bị gấp thành hai đoạn, hai cái đùi lắc lư phía trước Nghiêm Tiểu Đao, nửa thân trên vắt vẻo sau lưng hắn.
Nghiêm Tiểu Đao mặc Tây trang, khiêng một người sống sờ sờ đầy tính áp bức và cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh, ngược dòng gió táp sải bước đi ra ngoài, ánh mắt bễ nghễ càn quét bốn phía.
Thực ra là vì nặng quá, cố gắng đi nhanh để bớt nặng mà thôi.
Tay phải hắn vững vàng ôm chặt đùi Lăng Hà, tay trái lại nửa cố ý nửa vô tình vói vào vạt áo vest, ngón tay quanh quẩn nơi bụng dưới…
Đám đông trùng điệp vây quanh giống như bị khí thế của hắn đẩy lùi lại bốn phía, đồng loạt thối lui sang hai bên như thủy triều rút xuống, mở ra một con đường hẹp dài thông thoáng ngay chính giữa, cho phép hắn thẳng bước tiến lên.
Đám đông nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt kinh hoàng hoảng hốt, đều muốn xúi giục người khác xông lên, nhưng chẳng ai dám nhúc nhích.
Lăng Hà bị vắt ngược, chỉ nhìn thấy sống lưng thẳng tắp của Nghiêm Tiểu Đao đong đưa trước mặt, thẳng tắp đến cạp quần.
Hai tay y lủng lẳng buông thõng, tiện thể mò vào sau lớp áo vest, bắt lấy cạp quần Nghiêm Tiểu Đao.
Du Hạo Đông đứng từ xa nhìn, rút điện thoại gọi cho thuộc hạ.
Chẳng hiểu sao cả gọi điện lẫn nhắn tin đều không ai trả lời gã, đ*t mẹ nó chứ.
Chắc chắn Nghiêm Tiểu Đao có người tiếp ứng bên ngoài, hoặc là Thích Bảo Sơn âm thầm bố trí.
Nuôi vài ba đám thuộc hạ vô dụng ngu xuẩn này còn chẳng bằng nuôi một mình Nghiêm Tiểu Đao, Du công tử nổi giận đùng đùng, vung tay ném điện thoại vào tường, tan xương nát thịt.
…
Ra tới sảnh lớn, Nghiêm Tiểu Đao nhéo nhéo cánh tay Lương Hữu Huy, tặng cho anh chàng vẻ mặt biết ơn “Bạn tốt giúp nhau không tiếc cả mạng sống, cảm ơn bạn nhé”, sau đó mỗi người đi một ngả, hắn khiêng Lăng Hà về phòng mình.
Giản Minh Tước còn bám đuôi hắn đến tận cửa phòng như con mèo bám theo mùi ngon, đứng dưới đèn hành lang mời hắn một điếu thuốc, dỏng đầu qua vê vê ngón tay, “Nghiêm tổng à, có hàng tốt đừng hưởng một mình, chơi xong đưa tôi chơi với… Ngài chơi nát thế nào tôi cũng nhận hết, ha ha ha.”
Nghiêm Tiểu Đao chắp tay, “Anh Giản, hôm nay thật lòng xin lỗi anh.
Chuyện đó chỉ giới hạn giữa tôi và anh, tôi sẽ không nói lung tung với người khác, anh cứ yên tâm.
Để lần sau tôi đến tận nhà xin lỗi anh, mời anh dùng bữa.”
“Khụ, không có gì đâu.” Giản Minh Tước cười đến biến dạng, nhớ lại mụ cọp cái Triệu Khởi Phượng lần trước thèm thuồng muốn ngủ với Nghiêm Tiểu Đao, thế là không khỏi nhéo vai Nghiêm Tiểu Đao, thì thầm, “Đến nhà xin lỗi làm gì.
Nghiêm tổng ạ, sau này đôi bạn ‘cùng tiến’ bọn mình còn vui vẻ nhiều mà.”
Nghiêm Tiểu Đao nhốt gã ngoài cửa, xong xuôi mới ngẫm nghĩ “Cùng tiến” là ý gì.
Vừa quay lại, Lăng Hà bị hắn đặt trên băng ghế tại bậu cửa lập tức ra lệnh, “Dập thuốc đi, tôi dị ứng.”
Bây giờ ước chừng đã khoảng hai giờ, trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, gió nhẹ mây thanh, sau một ngày vô cùng căng thẳng, cơn nhức mỏi cuối cùng cũng ập đến sống lưng, lại bị đủ loại chất gây nghiện như cà phê, thuốc lá, rượu, hòa quyện cùng cơn buồn ngủ và trạng thái phấn khích cưỡng chế, tất cả cùng khiến tinh thần ngơ ngẩn, não bộ nặng nề.
Nghiêm Tiểu Đao rút thuốc lá trong miệng ra, “Đêm qua ở sòng bạc khói mù khói mịt như thế, cậu sống kiểu gì?”
Lăng Hà ho khan vài tiếng, hiếm khi yếu ớt đáp lời, “Sắp mù rồi đây, không thở được, mắt đau, phổi cũng đau, tôi dị ứng nicotine.”
Nghiêm Tiểu Đao nghe vậy, dùng lòng bàn tay dập thuốc, ném vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, xả nước, tiện tay mở quạt thông gió.
Hắn không thể không châm biếm một câu, “Vừa nãy là cậu không thở được ấy hả? Thế cậu mà thở được thì còn như nào nữa?”
Ánh mắt Lăng Hà khẽ lay động, nửa đùa nửa thật đáp, “Bây giờ tôi thở được rồi này, Nghiêm tổng thử không?”
Nghiêm Tiểu Đao rất thức thời câm miệng, không muốn gây hấn, để bên tai được yên tĩnh một lát.
Hắn nhanh chóng mò mẫm khắp phòng, móc được hai chiếc máy nghe trộm bé bằng cúc áo gắn dưới chụp đèn và bàn làm việc, sau đó tắt hết đèn, đi một vòng xem trong phòng có đốm sáng đỏ hoặc xanh hay không.
Dương Hỉ Phong gửi tin nhắn: Đại ca ơi, em đánh ngã hai thằng ngu ngoài sòng bài hộ anh rồi.
Có cần em làm gì nữa không, anh cứ nói đi ạ?
Nghiêm Tiểu Đao cười với màn hình, nhắn lại: Tốt lắm.
Canh hành lang đi.
Yêu ma quỷ quái hoành hành cả ngày, cuối cùng mới tạm thời ngơi nghỉ, nửa đêm về sáng tương đối yên bình.
Hai người vừa mới quen cùng ở một phòng, hai mặt nhìn nhau, bắt đầu chậm rãi cảm nhận không khí gượng gạo xấu hổ dần thấm ra từ bốn vách tường màu trắng.
Nghiêm Tiểu Đao lại nhắn tin cho Thích Bảo Sơn, ngắn gọn báo tin thắng lợi.
Không ngờ cha nuôi hắn lập tức gọi tới, chẳng biết người này tỉnh giấc lúc nửa đêm, đang tựa đầu giường nghe tấu nói hay hoàn toàn không hề ngủ.
Cuộc điện thoại này đánh tới, khiến hắn không thể không chui vào góc, thì thầm vài câu với Thích gia bằng âm thanh nhỏ xíu Lăng Hà không nghe được.
Cha nuôi hắn vui vẻ nói, “Tốt lắm Tiểu Đao, con giỏi lắm, giờ cứ mang nó về cho ta xử lý là được.”
Nghiêm Tiểu Đao không hỏi hai chữ “Xử lý” của cha nuôi là có ý gì, trong lòng bất giác hơi khó chịu, nhưng nghĩ mãi chẳng rõ mình khó chịu vì sao.
Lại đi ra thì thấy Lăng Hà vẫn không nhúc nhích ngồi dưới ngọn đèn nhỏ trên bậu cửa, ánh sáng vàng ấm áp phác họa hình dáng sống mũi, đôi môi xinh đẹp tinh tế, khuôn mặt cực kỳ quyến rũ.
Lăng Hà uống hết cốc nước ấm Nghiêm Tiểu Đao rót cho, nhưng bánh mì, bánh quy và đồ ăn lót dạ thì không đụng vào.
Lăng tiên sinh cũng không vui vẻ gì, châm chọc bảo, “Bất tiện quá nhỉ? Đàn ông đàn ang cao to vạm vỡ thế mà gọi điện thoại chỉ muốn chui vào kẽ đất.”
Dường như có người chủ động mở chốt, “Đùng” một tiếng, phương thức quen thuộc lại trở về, cánh tay Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn khoanh trước ngực.
Lăng Hà mỉm cười, “Gọi cho cha nuôi Thích Bảo Sơn, anh là người của Thích Bảo Sơn.”
Nghiêm Tiểu Đao không đáp.
Lăng Hà ngước đầu, hé lộ đường cong yết hầu và cần cổ, dường như cố tình phơi bày chỗ hiểm, nhoẻn cười tới thê lương, “Cùng lắm chỉ là thoát khỏi tay Watanabe Yozan, rơi vào tay Thích gia, đối với tôi có gì khác đâu? Watanabe Yozan định cho cá mập cắn chết tôi, cha nuôi anh định giết tôi bằng cách nào? Bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người), xa liệt (dùng 5 chiếc xe xé xác người), lột da hay lăng trì? Để tôi chuẩn bị tinh thần với.”
Nghiêm Tiểu Đao khẽ nhíu mày, “Tự hỏi chính mình đi, rốt cuộc cậu đắc tội với bao nhiêu người?”
Lăng Hà miệt thị ra mặt, “Đắc tội cả thiên hạ.”
Có mấy lời vốn Nghiêm Tiểu Đao không nên hỏi, nhưng hắn nhịn không được, “Sao cậu lại gây thù chuốc oán với Thích gia? Cho một lý do.”
“Gây thù chuốc oán còn phải công khai tuyên bố lý do cho cả thiên hạ sao?” Lăng Hà thản nhiên cười, pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt hai người, “Vả lại chắc chắn Thích Bảo Sơn đã kể cho anh rồi, giờ anh còn cố hỏi, chẳng lẽ anh tin tôi thay vì tin ông ta?”
Lăng Hà ngước mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, giống như thuật lại câu chuyện sống động vừa diễn ra trước mắt, biểu cảm tươi tắn tràn đầy sức sống, “Có phải Thích gia nói với anh rằng, Lăng Hoàng cha tôi là một tên ác đồ tội nghiệt tày trời, sai lầm chồng chất, nghiệp chướng nặng nề, Lăng Hoàng là kẻ nham hiểm xảo trá, lũng đoạn thị trường, lừa đảo vơ vét, nợ máu đầy tay, cuối cùng rơi vào kết cục bị tịch biên gia sản, chết rục trong tù, mười mấy năm qua bị người đời chửi bới thóa mạ, thân bại danh liệt, tiếng xấu muôn đời đúng không? Ha ha…”
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh hỏi, “Cậu định phủ nhận?”
Ngoài dự đoán, Lăng Hà ghét bỏ ra mặt, “Chuyện lão ta làm liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải phủ nhận thay lão? Lão có giỏi thì lết cái xác thối rữa từ nấm mồ lên mà tự giải thích với anh.”
“…” Ban đầu Nghiêm Tiểu Đao còn âm ỉ hoài nghi những lời cha nuôi nói, bây giờ mối hoài nghi bị Lăng Hà quẹt mất phân nửa.
Hiển nhiên Lăng Hoàng cũng chẳng phải kiểu người lương thiện gì, có lẽ Thích Bảo Sơn nói đúng sự thật.
Hắn xoay gót đi lấy bộ chăn đệm dự phòng trong tủ quần áo, “Cậu ngủ một giấc đi.”
“Không muốn ngủ.” Lăng Hà lại ra lệnh, chẳng thèm khách sáo.
“Tôi muốn tắm rửa, thối quá, mở nước bồn tắm, anh bế tôi vào.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy, vị công tử họ Lăng tên Hà này, là một sự tồn tại cực kỳ mâu thuẫn, nan giải và phiền não.
Sở dĩ hắn cứ âm thầm gọi y là “công tử”, hoàn toàn chỉ bởi phán đoán vô thức từ cử chỉ và khí chất bên ngoài của y.
Ví dụ, Nghiêm Tiểu Đao chắc chắn không tự cho rằng mình có thể được gọi là công tử, mà cũng chẳng ai gọi hắn như thế bao giờ, đủ thấy mỗi người đều có mắt nhìn, đều nhận ra được xuất thân nghèo hèn chợ búa, lôi thôi lếch thếch của hắn.
Lăng Hà chắc chắn là người có học, thực ra còn rất uyên bác, am hiểu tất cả đạo lý lễ nghi, vừa nhìn đã biết là thiếu gia con nhà gia giáo, từ trong trứng nước đã được bồi dưỡng đủ thứ cầm kỳ thi họa.
Chắc hẳn gia đình y từng vô cùng giàu sang quyền thế, tài xế bảo mẫu hầu hạ vòng quanh.
Nhưng vị thiếu gia này cứ khăng khăng xé bỏ lớp vỏ ngoài đoan trang hiền thục, tự phơi bày nội tâm tăm tối, xấu xa, chua ngoa, khó hiểu, thường trở mặt công kích người ta.
Cảm giác như người này luôn cố tình làm ác, thậm chí còn làm ác thành quen.
Không chừng hồi nhỏ bị cái gì kích thích, dạng như thường bị cha mẹ đánh đập, hoặc từng bị lừa đá vào đầu, hoặc là ăn nhiều ba ba nhân sâm thuốc bổ quá.
Nếu Lăng Hoàng đúng là một tên ác đồ tội nghiệt đầy tay, thì tuổi thơ của Lăng Hà chắc chắn cũng không êm ả.
Nghiêm Tiểu Đao kéo y vào thẳng phòng tắm, đặt y ngồi trên nắp bồn cầu, phòng tắm xa hoa ban đầu khá rộng rãi tức khắc trở nên chật chội, khẽ nhúc nhích là chạm phải đôi chân cứng còng của Lăng Hà đặt trước người.
Ngọn đèn nhỏ trên đỉnh đầu hắt bóng Nghiêm Tiểu Đao xuống mặt Lăng Hà, tựa như hắn dùng cái bóng của mình làm chiếc lồng bao bọc Lăng công tử, bất giác lại có vài phần mờ ám.
Lăng Hà thoải mái ngồi im, vẻ mặt mãn nguyện chờ Nghiêm Tiểu Đao đến hầu hạ.
Nghiêm Tiểu Đao chưa hầu hạ ai tắm rửa bao giờ.
Thực ra cũng không phải là chưa bao giờ, hắn từng chà lưng cho Thích Bảo Sơn.
Đó là chuyện bình thường, đó là cha nuôi hắn, đó là hắn hiếu thảo!
Lần ấy là đi biệt thự suối nước nóng ở ngoại thành xả hơi, Thích Bảo Sơn đắp chiếc khăn bông nóng hổi trên đầu, ngâm mình trong bồn tắm sương trắng mịt mù, chỉ lộ nửa thân trên.
Thích Bảo Sơn không cần ai