Tại ranh giới Hồi Mã Trấn tiếp giáp tỉnh lị, có một nhà thờ Thiên Chúa giáo không mấy phù hợp với không khí ngoại ô, hơn nữa còn là một tòa nhà cũ được bảo tồn hoàn hảo, tường đá vẫn giữ được nét chất phác hồn hậu cùng một tháp đồng hồ nhỏ chót vót trên cao.
Lớp tường bên ngoài trải qua tu bổ vẫn thấp thoáng dấu vết khói nung và lửa thiêu, ghi dấu kiếp nạn địa phương này từng gánh chịu.
Trên dưới trăm năm, trải qua vài lần bài ngoại và cách mạng văn hóa mà vẫn đứng vững tới giờ đúng là không dễ, thậm chí cuối cùng còn leo lên thành công trình kiến trúc văn hóa cấp tỉnh, trở thành thánh địa vững chắc để dân chúng mười dặm xa gần đến cầu thần bái phật, ký thác tinh thần.
Không ít xe hơi, xe điện, mô tô ba bánh và sạp bán rau đậu ngoài cổng, tranh đua khoe sắc, nhóm phụ nữ trung niên vừa múa ương ca ở quảng trường, thu xếp chiêng trống và lụa đỏ, tốp năm tốp ba xếp hàng tiến vào nhà nhờ, hình ảnh này cũng khiến cho phong cảnh thánh đường hiện lên vài phần Trung Tây kết hợp, phong cách lẫn lộn nửa Tây nửa ta.
Nhà thờ mở cửa hoạt động hàng ngày, có giấy chứng nhận là được đi vào.
Lăng Hà không ngờ Nghiêm tổng lại có giấy chứng nhận.
Lúc bảo vệ đòi giấy của Lăng Hà thì Nghiêm Tiểu Đao đầu cơ trục lợi tiện thể nói, “Cậu ấy là người nhà tôi.”
Lăng Hà một tay chống gậy, một tay được Nghiêm tổng dìu đi, bĩu môi bâng quơ bảo, “Tôi là người nhà Nghiêm tổng sao? Nhà các anh có phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho tôi không?”
Nghiêm Tiểu Đao cười nhạt, “Giờ còn đòi tiền lì xì hả nhóc con?”
Lăng Hà đáp lễ, “Qua Tết lâu rồi, thôi cho ngài khất nợ năm nay.”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Đảm bảo Tết sang năm sẽ bù cho thiếu gia.”
… Còn có sang năm sao?
Quãng thời gian này, chỉ tính theo ngày thôi.
Cách thức sinh hoạt và quan hệ này gọi là gì, không ai gọi tên được.
Ít nhất, theo lời Nghiêm Tiểu Đao báo cáo với Thích Bảo Sơn, hiện giờ Lăng Hà phải bị giam giữ trong tầng hầm ngầm tại biệt thự của hắn, chứ không phải được cung phụng trong phòng ngủ của hắn.
Nghiêm Tiểu Đao đưa người này ra ngoài chơi, thực ra cũng không sợ Lăng Hà trở mặt tìm cơ hội bỏ trốn.
Tận trong tiềm thức của hắn, hắn đã cho Lăng Hà vô số cơ hội “bỏ trốn”.
Nếu Lăng Hà biết cảm kích mà trốn, không nấn ná ở chỗ hắn, đó mới là cục diện dễ giải quyết nhất cho hắn, cũng là giúp hắn trút được gánh nặng.
Như vậy, tới lúc bị chất vấn, hắn có thể đường hoàng quỳ xuống chịu đòn nhận tội trước mặt Thích Bảo Sơn, để cha nuôi chém hắn vài nhát trút giận coi như xong, thay cho vài nhát chém xuống Lăng Hà…
Nhưng người này lại chẳng hề tỏ vẻ muốn chạy trốn, thậm chí vẫn còn bình chân như vại?
Bên trong nhà thờ trang nghiêm rộng lớn, mục sư mặc đồ đen với khuôn mặt từ ái đứng trên bục đọc bài giảng tuần này.
Thành viên giáo hội đông nghìn nghịt ngồi chật kín, vẻ mặt thành kính và bình yên.
Vài thiện nam tín nữ dùng tư thế quỳ, chống khuỷu tay vào lưng ghế phía trước, nhắm mắt cầu nguyện.
Hai người trẻ tuổi lặng lẽ tìm chỗ ngồi phía sau, Lăng Hà phát giác, Nghiêm tổng không mấy hứng thú với giáo lý Phúc Âm và cầu nguyện, nhưng hai người vẫn rất nghiêm chỉnh giữ tư thế thành khẩn, sống lưng thẳng tắp.
Lăng Hà không khỏi hạ giọng, “Mẹ anh ngồi chỗ nào?”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn nhắm mắt, “Chính giữa hàng thứ hai, ghế số ba bên phải, lần nào bà cũng ngồi ở đó.”
Lăng Hà thấp thoáng trông thấy bóng một phụ nữ thành kính khấu đầu cầu nguyện, chắc hẳn Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên cùng đến đây.
Y lại nghiêng đầu sang hỏi, “Anh không tín à?”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu rất khẽ, lập tức hạ giọng giải thích, “Mẹ tôi không ép phải tín, để tùy tôi cả, nhưng tôi sẽ không nói toạc rằng mình không tín ngay trước mặt mẹ.”
“Từ ‘Hiếu thuận’, xét cho cùng chỉ còn chữ ‘thuận’ thôi, làm sao để mẹ vui vẻ trong lòng là được.”
Nghiêm Tiểu Đao tùy tiện giảng giải về lòng ‘hiếu thuận’ của mình, Lăng Hà không thể không liếc mắt dò xét hắn vài lần, mỗi ngày y lại được học thêm một điều mới mẻ từ ngài Nghiêm…
Ngâm thơ, tụng A men xong xuôi, các thành viên đứng dậy nối đuôi nhau bước lên, nhận vài giọt nước thánh của mục sư lên trán và tay làm bùa bình an, sau đó xếp hàng ra về theo lối đi giữa hành lang.
Ngài Nghiêm hiếu thuận hào hùng khí phách đứng đầu hành lang, chăm chú nhìn người phụ nữ với khuôn mặt hiền hòa, từ phía rất xa quay bước lại đã dùng ánh nhìn bao phủ hắn, thẳng bước tiến lên ôm hắn thật chặt, mang theo hơi ấm đầy sức cảm hóa.
Không đợi Nghiêm Tiểu Đao mở miệng, bà Nghiêm đã giơ ngón tay còn hơi ươn ướt quét lên trán hắn, “Cho con ít nước thánh, có phúc!”
Nghiêm Tiểu Đao nhoẻn cười rất khôi ngô, lấy ra một chiếc áo khoác màu tím từ phía sau, “Mẹ, mấy hôm trước con mua cho mẹ.”
Mẹ Nghiêm nhác thấy, “Ấy… Đẹp thế này, mẹ mặc không hợp đâu, đem tặng người khác đi…”
Nghiêm Tiểu Đao cười nói, “Còn ai để tặng nữa đâu.”
Mẹ Nghiêm chợt hỏi, “Con gầy đi hả?”
“Không! Đi miền Nam bắt nắng trông gầy đi thôi!” Nghiêm Tiểu Đao rất biết ăn nói, thoải mái đáp, “Tuần trước con đi công tác Nam Đảo nên cuối tuần không về thăm mẹ được.
Đây là bạn con, đi cùng con đến thăm mẹ.”
“Chiến lợi phẩm” Nghiêm tổng đánh bạc thu về sau chuyến công tác rất lễ phép mở miệng, “Con chào bác ạ, con tên Lăng Hà.”
…
Người địa phương sinh hoạt rất giản đơn chất phác, hàng xóm láng giềng đều rất thân quen.
Tiếng chào hỏi hàn huyên liên tục vọng lại bên ngoài cửa xe, bánh xe xoay vòng bốc lên từng mớ đất vàng.
Nghiêm tổng lái xe về nhà không thể không dừng lại vài lần, để người quen nhường đường có dịp chuyện trò qua cửa kính với mẹ hắn, tiện thể mua mấy chai rượu đế, hai túi trà, mấy cái bánh ngô và bàn chải, cọ nồi, chổi xể làm từ xơ mướp được quảng cáo là tự sản xuất ở xưởng thủ công gia truyền… Tất cả những thứ này khiến Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà cảm giác cuộc đời bây giờ và hồi ức xa xưa như cách nhau mấy kiếp, không tài nào tưởng tượng chuyến “công tác” mới tuần trước của mình trải qua ra làm sao.
Đây chính là hai thế giới song song nhưng không giao nhau.
Mà nhân gian vốn được tạo thành từ rất nhiều tầng thế giới như vậy, có thế giới vô cùng tươi đẹp, cũng có Quỷ đạo, Yêu Giới tối tăm chật chội, từng người ẩn nấp trong ngóc ngách vắng vẻ thuộc về mình, ngẫu nhiên gặp gỡ, tất cả đều là số mệnh.
Nghiêm Tiểu Đao không quên phát mấy bao thuốc lá và vài chai rượu cho các huynh đệ bị bỏ lại phía sau, bảo họ ra quán bi-a và tiệm cơm ngoài cổng thôn tự giải trí.
Từ lúc lên xe tới lúc về nhà, ngài Lăng đã được diện kiến càm ràm thần công từ mẫu thân đại nhân của Nghiêm tổng.
“Chu choa Tiểu Lăng à, chỗ này thâm sơn cùng cốc, xa thành phố lắm, xa lắm, con từ xa đến đây vất vả quá…”
“Tiểu Lăng à, đường gập ghềnh quá, tại đường xấu mà, xóc nảy khó chịu lắm phải không, ngại với con quá…”
“Con à, con làm cùng công ty nó phải không? Mà… con tốt nghiệp đại học chưa?”
Lăng Hà cười càng lúc càng tươi, “Năm nay con thi đại học bác à.”
Nghiêm Tiểu Đao không nhịn nổi nữa, “Mẹ đừng nghe cậu ta nói, chẳng câu nào thật đâu!”
Quả thật, ngài Lăng mặt mũi “non choẹt”, mẹ Nghiêm bán tín bán nghi, cho rằng chàng trai xinh đẹp này năm nay thi đại học cũng rất hợp lý.
Lăng Hà rất giỏi phát hiện sự quan tâm không nói nên lời của người khác.
Vừa ra khỏi nhà thờ, bước đi dưới ánh nắng, bà Nghiêm liếc thấy y phải chống gậy khập khiễng, tuy không hỏi han, nhưng hình như trong lòng cũng thấy yêu thương và xót xa, muốn quan tâm, nên tình mẫu tử bắn ra chói sáng.
Tình mẫu tử bao phủ cả nhà, hào quang vạn dặm trên đỉnh đầu tỏa hơi ấm đến tận trưa hôm nay, cuối cùng biến thành một bàn cơm tràn trề cá sốt, vịt quay, chân giò nấu tương, trứng tráng hương xuân, đậu phụ khô dầm ngọn cúc hài nhi, bánh ngô nướng, bánh bao nhân thịt, cùng với hạt dẻ ngào đường thơm phức ngọt lịm bóc riêng cho Lăng Hà.
Nghiêm tổng ngồi vào bàn, vừa cầm đũa lên đã thấy, “Ơ hay, mẹ còn bóc hạt dẻ cho cậu ta!”
Mẹ Nghiêm đáp rất đương nhiên, “Mẹ thấy tay Tiểu Lăng nhỏ quá, sợ bóc lại xước da, tay con cứng cáp thế cơ mà… Sao? Con thích thì mẹ bóc thêm cho.”
Nghiêm Tiểu Đao vội vàng chặn đũa, “Không cần, con thích ăn cả vỏ.”
Mẹ Nghiêm lại hỏi, “Đi công tác gì thế, cái ông, cái ông cha nuôi của con cử con đi sao?”
Nghiêm Tiểu Đao cắm cúi gặm bánh, gật đầu, “Vâng, đi thị sát các công ty ở nước ngoài, ăn uống và chi phí được tính vào phí du lịch.”
Cũng đúng là tính vào phí “du lịch” thật, đủ các bữa ăn xa xỉ kiêm chơi bời cờ bạc, tính ra cũng chẳng phải nói dối mẫu thân đại nhân.
Mẹ Nghiêm truy hỏi, “Thế sao phải cử con đi, không còn ai khác sao?… Thuận lợi không? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao rất tự nhiên đáp, “Không có chuyện gì mà, con đã bao giờ có chuyện gì đâu?”
Mẹ Nghiêm nhìn hai người ăn cơm không rời mắt, bản thân mình thì quên động đũa, tất nhiên chủ yếu vẫn là nhìn con trai.
Lăng Hà cho rằng, ánh mắt kia là sự hòa trộn của rất nhiều tình cảm không nói ra lời, có âu sầu, lo lắng, không nỡ, bất đắc dĩ, thậm chí còn cả sự áy náy chất chồng năm này qua tháng nọ, tất cả hòa tan vào nhau thành một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp.
Mẹ Nghiêm mang nồi bánh nướng quay vào nhà bếp, rón rén vòng ra sau lưng Nghiêm Tiểu Đao mới dám đổi sắc, rành rành bộc lộ nỗi lo âu vô bờ bến, nhưng vẫn đè nén trong lòng không dám nói ra.
Đã im lặng buông xuôi và dung túng nhiều năm như vậy, bây giờ nói còn ích gì đâu?
Cuối cùng, bà chỉ ôm chặt bờ vai Tiểu Đao, cấu véo hắn từ vai đến eo, lại đấm đấm, rồi vỗ vỗ, luyến tiếc chẳng muốn rời tay…
“Mẹ… Lát nữa con đấm lưng cho mẹ nhé?” Nghiêm Tiểu Đao dở khóc dở cười, lặng lẽ nhíu mày.
“Bác ơi, đậu phụ chưng trong nồi hình như chín rồi, con định giúp bác nhưng mà không được, bác nhấc nồi ra giúp con với ạ.” Lăng Hà nhanh mồm nhanh miệng giải vây cho Nghiêm Tiểu Đao.
Y biết người mẹ hiền hòa vô tình nhéo trúng vết thương trên cánh tay phải, làm Nghiêm Tiểu Đao vã mồ hôi lạnh sau lớp Tây trang.
“Nếu không cần đi công tác thì đừng đi, xa như thế… Sau này phải khẩn cầu cha nuôi của con, nhờ ông ấy khai ân, mình không muốn đi thì không phải đi…” Mẹ Nghiêm thỉnh thoảng lảng tránh ánh mắt, lẩm bẩm như tự nói với mình.
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh nói, “Mẹ à, con làm việc cho người ta, dù gì cũng là đi làm hưởng lương, chẳng lẽ công ty nuôi không con sao?”
“Cũng đúng, người ta đâu thể ‘nuôi không’ chúng ta.” Sắc mặt mẹ Nghiêm bỗng chốc ảm đạm, khóe mắt đuôi mày lộ rõ thẹn thùng và tự trách, “Cũng là tại mẹ mấy năm nay liên lụy đến con, nhà không có tiền, không có đất, không có họ hàng giúp đỡ.
Mẹ cũng chẳng có tài cán gì, chẳng tìm được ai cáng đáng gia đình, không thể cho con cuộc sống tốt, cuối cùng cả đám người lại thành gánh nặng của con, hồi đó… cũng chỉ đành như thế.”
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm mặt nói, “Mẹ nói cái gì thế.”
Mẹ Nghiêm vẫn bóc hạt dẻ, khóe miệng trĩu xuống đầy chua xót, khẽ lẩm bẩm, “Bây giờ chỉ mong con bình an là được, hồi nhỏ con xinh xắn là thế, xinh hơn bây giờ nhiều, chắc là mẹ con xinh đẹp quý phái lắm, nhất định là tiểu thư con nhà danh giá, chắc chắn phải vượt xa đám nông dân chúng ta! Tại mẹ không chăm lo cho con được tốt, ba con trên trời cũng không tha thứ cho mẹ…”
Nghiêm Tiểu Đao nghẹn lời, quên cả trấn an khuyên nhủ, chột dạ liếc sang Lăng Hà.
Đúng lúc Lăng Hà cũng đang liếc hắn, kinh ngạc rành rành trong ánh mắt, nhưng đôi con ngươi xanh nhạt vẫn sóng sánh hào quang bình tĩnh tới dị thường.
Ngài Lăng khẩu chiến quần hùng trong bể cá mập còn khí thế bừng bừng mặt không đổi sắc, chút bất ngờ nhỏ này sao có thể khiến y thất thố? Y tiếp tục vung đũa ngấu nghiến nồi cá sốt trước mặt, nở nụ cười tuấn tú đánh đâu thắng đó độc cô cầu bại,