Từ thị trấn nhỏ ngoại ô trở về thành phố, đối với đám người lái xe quanh năm như bọn hắn thì hai tiếng trên đường chẳng khác nào xe nhẹ chạy đường quen, cũng không thấy nặng nhọc gì.
hơn nữa còn có thể chọn đường vòng ít người ít xe để phóng hết tốc độ, tránh xa đám container quá tải hoành hành ngang ngược.
Lần này không gặp cướp đường đòi tiền mãi lộ, không thấy kỳ quan trâu chạy đầy đường, cũng không có người bám theo phía sau.
Buổi chiều, Nghiêm Tiểu Đao bị gọi lên công ty ký tên, Thích gia không có nhà, chủ yếu các chứng từ đều do hắn ký.
Hôm sau, hắn lại bị một giám đốc chi nhánh cảng gọi tới hỗ trợ.
Té ra công ty bên cạnh tháo dỡ hàng hóa trong container, chiếm dụng đường lưu thông đề phòng cháy nổ của họ, rõ ràng đã xâm phạm ranh giới, còn cắm cờ lên đỉnh núi nhà người ta, hơn nữa mỗi tháng lấn thêm một tẹo.
Lãnh đạo ban phòng cháy chữa cháy cùng quan binh tới kiểm tra đầu năm theo thông lệ, đầu sỏ hai bên cãi lộn ngay trên bến cảng, lãnh đạo ban phòng cháy phải đứng giữa khuyên can.
Nghiêm Tiểu Đao cũng khó chịu trong lòng, đám người nông cạn này cả ngày chẳng chịu nghĩ cách kiếm tiền đứng đắn, chỉ thích rước chuyện vào người! Hắn mặc Tây trang, xắn tay áo tranh cãi với bên kia gần một tiếng đồng hồ giữa nắng, miệng đắng lưỡi khô.
Trong khi lũ vô lại kia vẫn cứ khăng khăng, hàng hóa không chuyển đi được, muốn chuyển anh tự đi mà chuyển.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác dạo này bên kia tác quái ngang ngược thấy rõ, hồi trước chỉ ì ạch như lũ trộm gà, chẳng lẽ mới thay sếp và cổ đông sao? Hắn quay sang ra hiệu cho giám đốc chi nhánh bên mình, giám đốc thấp thỏm ghé vào tai hắn báo cáo, “Nghiêm tổng, dạo này bên kia hống hách càn quấy vì mới bám được càng to, nghe nói Lương Sinh đã ngầm chuẩn bị mua lại công ty họ, chỉ chưa công bố ra ngoài thôi, đám người này vênh váo cũng là vì thế.”
Nghiêm Tiểu Đao nghe vậy, chỉ vào giám đốc bên kia, “Cái đ*t, dám há mồm nuốt địa bàn của bác mày hả, mày nuốt nổi không?”
Hắn móc điện thoại ra gọi trước ánh mắt ngỡ ngàng của giám đốc bên địch, “Cái thằng Lương Hữu Huy này, bao giờ mới đến? Lần này thái tử gia qua đây công tác nhỉ? Nhanh lên, anh đang ở bến tàu chờ khoản đãi chú đây!”
Nghiêm tổng dùng một cú điện thoại giải quyết dứt điểm vụ tranh chấp, cuối cùng, lãnh đạo công ty hàng xóm phải cúi đầu khom lưng tiễn “bác” về, hơn nữa còn hẹn hôm khác ăn cơm với lãnh đạo bên phòng cháy, tiện thể kính rượu xin lỗi Nghiêm tổng, thoắt cái đã khăng khít như người một nhà.
Nghiêm Tiểu Đao cảm giác tính cách mình ngày càng mềm mỏng và dễ thỏa hiệp, nếu đổi thành hắn năm hai mươi tuổi, chuyện này đã không giải quyết như vậy.
Khi đó hắn mặc áo cộc trắng bó sát người, quần dài màu đen, lưng đeo đao, ngồi xổm trên bến tàu “thủ thỉ” với đối phương, “Mày biết mấy tháng trước có nhà nổ banh xác ở cảng Lâm Loan không? Mày tính xem đống hàng này giá bao nhiêu, mày cũng muốn ngắm pháo hoa hả?”
Bây giờ hắn tuyệt đối không làm như vậy, ham muốn giao tranh nhạt rồi, cũng là bởi tuổi cao, đảo mắt đã sắp ba mươi.
Đêm đêm lặng lẽ cô quạnh nằm trên giường với Hùng gia, hắn cũng băn khoăn tự hỏi, lẽ nào nửa đời sau của mình cứ mãi như thế, một mình phóng đãng mà qua.
Không đúng, từ khi cưới Tam nương, Hùng gia không thèm tâm sự với hắn nữa, bỏ lại Vương lão ngũ FA vạn năm, hàng đêm lăn ổ chó triền miên ân ái cùng vợ.
Một mình quạnh quẽ, nhiều lúc hắn thật sự hi vọng mỗi đêm về nhà đều có một ngọn đèn vàng ấm áp chong lên đợi hắn, có một người luôn chờ hắn ở nhà.
Bình thường Nghiêm tổng không cần xe và tài xế riêng, hắn thuộc kiểu lãnh đạo hiền lành giản dị, hôm nay ra bến tàu ăn thua với người ta mới đặc biệt làm điệu bộ phó tổng, là công ty cử riêng một tài xế lái xe chở hắn.
Chẳng mấy chốc, hắn phát hiện mình tự lái còn linh hoạt hơn.
Ra khỏi đường cao tốc, chuẩn bị vào thành phố, Nghiêm Tiểu Đao lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, nói, “Tiểu Lý, đến biển rẽ phải trên kia thì đi chậm lại, đúng rồi, nhưng đừng rẽ phải, anh rẽ trái đi, nhanh lên, tăng tốc rẽ nhanh!”
Tài xế chuyên lái xe chở các sếp lớn, đã quen kiểu chạy êm ái vững vàng, hơi xóc một tí cũng đủ bị sếp đuổi việc, nào có biết phóng nhanh vượt ẩu? Tuân theo vài chỉ thị của Nghiêm tổng đã thấy choáng váng, chẳng biết hắn định làm gì.
Tay phải Nghiêm Tiểu Đao đặt trên đùi, nhàn nhã làm động tác đánh dương cầm, ngón tay thoăn thoắt gõ, tự hắn cũng không biết mình đang liên tục gõ đoạn nhạc rộn ràng phấn khích nhất của bản “Carmen Overture”.
“Đừng về công ty vội, từ chỗ này rẽ ra đường ngoại ô.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
Tài xế chẳng hiểu mô tê gì, nhưng tuân lệnh đã thành thói quen nghề nghiệp, sếp bảo gì thì làm nấy, tuyệt đối không hỏi, không nhiều lời.
Mẹ kiếp, Nghiêm Tiểu Đao thầm chửi, từ lúc vào đường cao tốc hắn đã để ý, lần này là một chiếc xe màu xám bám đuôi hắn.
“Thấy trạm xe buýt đằng trước không? Ghé vào, đạp phanh, dừng xe lại.” Nghiêm Tiểu Đao nói.
Tài xế dừng lại ngay trước trạm xe buýt theo đúng lời hắn, Nghiêm Tiểu Đao cũng không chờ xe dừng hẳn, lạnh lùng mở cửa lao ra ngoài.
Nét mặt hắn ác liệt, tay phải giấu sau vạt trái áo vest, đây là động tác giả đầy uy hiếp bách phát bách trúng của hắn.
Hắn đi dọc vỉa hè về phía chiếc xe đằng sau, chiếc xe màu xám vội vã chột dạ rồ ga, cơ hồ nghiến qua chân hắn gào thét bỏ chạy, điệu bộ cực kỳ hoảng sợ!
Có vẻ không liên quan đến cục trưởng nha môn, người chúng dán mắt vào là hắn.
Hơn nữa lần nào hắn ra ngoài làm việc cũng lặng lẽ bám đuôi, không cản hắn hoặc phá hắn, không có bất cứ động thái gây hại gì, nhưng cả ngày theo sau hắn như âm hồn bất tán, chẳng biết định làm gì, thật sự khiến người ta khó chịu.
Hai ngày trước hắn đưa Lăng Hà về thăm mẹ, cố tình lôi theo mấy tiểu đệ chính là đề phòng có người hãm hại trên đường.
Nhưng đưa Lăng Hà đi cả chặng đường yên ả, không hề bị theo dõi hay cướp bóc.
Ý đồ của đối phương cũng không phải Lăng Hà?
Nghiêm Tiểu Đao về đến nhà, cởi áo vest, đứng trong phòng khách phủi sạch mùi thuốc lá, sau đó ngậm một cái bánh ngô lên lầu, ăn vài miếng là hết.
Bánh ngô này là Lăng Hà cố ý xách về từ nhà mẹ hắn, chỉ cần đụng tới ăn, Lăng đại thiếu gia luôn cực kỳ nhạy bén và chẳng biết khách sáo là gì.
Lăng Hà thoạt nhìn cũng thích đồ ăn mẹ Nghiêm làm, điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao được an ủi rất nhiều, ước chừng quá nửa lý do là vì mẹ Nghiêm làm mâm cỗ tôm cá gà vườn rau dại nhà nông hết sức tươi ngon, còn gần nửa lý do nữa thì… Nghiêm Tiểu Đao chỉ coi như Lăng Hà đang “Yêu ai yêu cả đường đi lối về”…
Lăng Hà ngồi một mình ngoài sân phơi cạnh phòng làm việc, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ thâu đêm trên bến cảng.
Ban đêm gió lớn, người này chỉ mặc áo mỏng, vậy mà không thấy lạnh.
Lăng Hà ngoái lại lườm hắn một cái, “Áo sơ-mi với quần anh đều có mùi Nicotine nồng ơi là nồng, sao không cởi ra giũ đi?”
Nghiêm Tiểu Đao cười, “Lười lắm, sống không cầu kỳ được thế.”
Nụ cười của Lăng Hà thấp thoáng vẻ chế nhạo, “Nghiêm tổng ạ, thực ra toàn thân anh đã ngâm trong hắc ín mười mấy năm trời, cái mùi ngấm sâu vào thể xác rồi.
Ngày nào tôi gặp anh cũng như đang hít lây khói thuốc, anh giũ quần áo thì tác dụng gì?”
Câu này bản chất chỉ là đùa vui, nhưng lại khiến Nghiêm Tiểu Đao bất giác tự ti và xấu hổ.
Đối diện với Lăng Hà, tâm tình hắn khá nhạy cảm, trước kia không nhận ra, chẳng phải mình lôi thôi lếch thếch quá rồi sao?
“… Nồng quá hả? Thế tôi đi vậy.” Nghiêm Tiểu Đao quay gót, hơi tổn thương.
Lăng Hà vội sửa lời, “Đừng, anh ngồi đi.”
Lăng Hà độc miệng thành thói, nhưng cũng không phải muốn sỉ nhục gì Tiểu Đao.
Ở trong mắt, trong lòng y, Nghiêm Tiểu Đao cái gì cũng tốt, mùi khói thuốc khó ngửi y cũng chịu được, bởi vì hình dạng đôi môi và những ngón tay kẹp điếu thuốc kia thật sự hoàn mỹ…
Nghiêm Tiểu Đao khoác áo vest cho Lăng Hà khỏi lạnh, còn hắn mặc áo mỏng ngồi.
Tình cờ hắn liếc về phía cổng nhà, từ vị trí sân phơi này có thể nhìn thấy chiếc xe từ ngoài quẹo vào con đường mòn râm mát bóng cây hướng tới biệt thự nhà mình, sau đó chạy thẳng qua cổng hàng rào lưới điện.
Mặt hướng ra biển, lưng hướng cổng chính, đúng là vị trí đẹp để ngắm cảnh, đợi ai đó về nhà.
Lăng Hà chẳng hề khách sáo, rút phong thư trong túi áo vest ra đọc, “Buổi diễn lưu động ‘Mạch Động Tùy Phong, Dạ Cảnh Lương Nhân’ (Lúa mạch lay theo gió, đêm sáng cùng phu quân) – trạm Lâm Loan’, Quảng Trường Đỏ, vé VIP hàng thứ hai? Ô… Ngài Mạch nhà ta sắp biểu diễn à?”
“À, ừ.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
Tấm vé VIP này được gửi tới quầy lễ tân công ty hắn, hắn tiện tay bỏ vào túi, quên để lại văn phòng.
“Tấm lòng của ngài Mạch, Nghiêm tổng chớ phụ nha.” Lăng Hà chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt hắn.
“Tấm lòng gì chứ? Tôi có định đi đâu.” Nghiêm Tiểu Đao sửa lại cổ áo sơ-mi, nhìn thẳng vào người nào đó.
Từ khi quen biết trên “Vân Đoan Hào” lần trước, quả thật Mạch Doãn Lương vẫn liên lạc với hắn, ngày ngày kiên trì liên tục nhắn hai ba cái tin, tin nào cũng du dương trữ tình văn thơ lai láng, lại còn dùng toàn chữ phồn thể, thử thách học vấn còi cọc của Nghiêm tổng quá rồi! Nghiêm Tiểu Đao cũng chẳng ham đáp lại, cơ bản chỉ loanh quanh “Ồ à thế hả” và một từ có ích nhất là “Bận rồi”! Ngài Mạch cũng chẳng ngại hắn thờ ơ, sớm tối mỗi ngày vẫn ân cần thăm hỏi hắn như ba lần tự vấn*, có lẽ bản chất con người vốn đê hèn như thế… (*Ba lần tự vấn – Tam tỉnh nhân: Cụm từ này xuất phát từ “Luận Ngữ” của Khổng Tử, ban đầu ý chỉ mỗi ngày tự kiểm điểm lại mình trên nhiều phương diện, về sau dùng để chỉ hành động nhiều lần tự kiểm điểm lại mình)
“Sao không đi? Đi cho tôi đi với.” Lăng Hà thâm thúy mỉm cười, “Tôi ở nhà anh cũng ngột ngạt lắm, đám lâu la anh nuôi đánh bài còn cố tình gạt tôi ra! Mà tôi vẫn chưa được tới ‘Quảng Trường Đỏ’ nức tiếng khắp vùng của các anh đâu.”
Nghiêm Tiểu Đao thẳng thừng bác bỏ, “Cậu đừng đi, tôi không đưa cậu đi được.”
Đôi mắt Lăng Hà loe lóe ánh nhìn lạnh lẽo bất thiện, “Tôi đi sẽ làm phiền anh xem biểu diễn hả, hay làm phiền anh thủ thỉ ôn lại chuyện xưa cùng ngài Mạch?”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Cậu nói gì thế?”
Lăng Hà dửng dưng liếc xéo, “Được rồi, anh đi một mình đi! Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ ngài Nghiêm trắng đêm không về, biệt thự này trống rỗng, buổi đêm tôi ngủ cũng chẳng yên.”
Còn xạo tôi à? Nghiêm Tiểu Đao chẳng biết nên ghét hay nên cười, lắc đầu trả treo, “Cậu đủ lắm rồi đấy! … Lăng Hà, tôi không đưa cậu đi là vì không muốn cậu gặp lại những kẻ từng gặp trên tàu, tôi sợ cậu khó chịu không vui… Đâu phải cậu thật lòng muốn gặp Mạch Doãn Lương chứ?”
Lăng Hà không để ý, “Sao tôi phải khó chịu? Tôi sợ cái gì?”
Nghiêm Tiểu Đao vẻ mặt khác thường, rất nhiều hồi ức ùn ùn kéo đến, chương nhạc u ám, tráng lệ mà tràn trề lời ca ngâm nga ùa lên não hắn, mang theo sắc màu đậm đặc và sự tương phản bén ngọt, bối cảnh phía sau còn có tiếng chuông nhà thờ, những thứ đó sao hắn có thể quên? Hắn khẽ nghiêng người về phía trước, cân nhắc lặp lại, “Hôm ấy trong thánh đường, trước mặt mục sư Khưu, cậu từng nói cậu cực kỳ để bụng trải nghiệm không vui đó… Lăng Hà, tôi thật lòng xin lỗi vì lúc ấy không săn sóc cậu chu toàn, mải chú trọng vào thủ đoạn và hiệu suất nên tôi mới chọn phương pháp thối nát đó để ‘thắng’ được cậu, có lẽ vì thế mới khiến cậu bị tổn thương sâu sắc…”
Có lẽ tối nay là cơ hội tốt để hai người gần gũi trò chuyện, gỡ bỏ một số khúc mắc.
“Nghiêm tổng! Ha ha ha ha…” Lăng Hà dùng tràng cười ầm ĩ cắt ngang lời xin lỗi và “sám hối” không chính thức của Nghiêm Tiểu Đao, “Tôi còn quên mất hôm đó tôi nói những gì! Tôi làm sao cơ?”
Nghiêm Tiểu Đao cắn môi, “…”
Nụ cười của Lăng Hà cực kỳ bất hảo vô lại, “Tôi sai rồi Nghiêm tổng, hôm đó mẹ anh cho tôi ăn khoai lang và bánh đậu, đường huyết tôi vọt lên, nói nhăng nói cuội với mục sư, lúc ấy vui quá hù anh vậy thôi! Tôi ổn mà, thanh niên bọn tôi thích hàm hồ đùa bỡn vậy đó, cụ đừng tưởng thật.”
Hù anh vậy thôi? Nghiêm Tiểu Đao bán tín bán nghi nhìn y chòng chọc, rốt cuộc người trước mắt hắn nói câu nào mới là thật lòng?
Lăng Hà hồn nhiên không biết hành vi của mình xấu xa cỡ nào, vô tâm vô phế tươi cười, yêu khí mịt mù tản mác giữa màn đêm, “Xin lỗi Nghiêm tổng, hôm ấy ‘ông cậu’ tôi đến thăm, ngài đừng tưởng thật, ha ha…”
Vẻ mặt Lăng Hà rõ ràng đang nói: Cái này gọi là khác biệt thế hệ, cụ lạc hậu quá ạ…
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày híp mắt, âm thầm chửi bới ông cậu của Lăng Hà.
Hắn đột ngột đứng dậy, bước tới đối diện với Lăng Hà, chóp mũi suýt soát áp lên chóp mũi y, mạnh bạo kìm hãm tình cảm sâu kín và động tác thất thố suýt thì bại lộ.
“Lăng Hà, từ nay đừng nói những lời