Cùng ngày hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao chạy một mạch vào sảnh hạ cánh, trông thấy Thích Bảo Sơn chậm rãi đi ra.
Thích gia cầm một ly Starbucks, khoác chiếc áo đối khâm* bằng lụa, đi giày vải màu xám trông hơi đối lập, nhưng khuôn mặt ôn tồn trắng trẻo biến tất cả những tiểu tiết nhỏ nhặt xung quanh thành một phong thái riêng đầy ý vị.Nghiêm Tiểu Đao vuốt tóc, áy náy ra mặt, “Xin lỗi ba nuôi, bọn con đến muộn.”
Thích Bảo Sơn ném chiếc vali nhỏ trong tay cho Dương Hỉ Phong, một tay khoác vai con nuôi, ghé sát vào gò má lỗ tai Tiểu Đao, ngửi ngửi, sau đó vội tránh xa, “Ôi trời… Muộn thì không muộn, nhưng người con có mùi gì thế?!”
“Dọc đường húc phải con trâu!” Nghiêm Tiểu Đao nhe răng cười.
“Biết ngay mà, đầy mùi trâu nước máu me.” Thích Bảo Sơn cười nhạt.
“Bên ngoài gió to lắm.” Nghiêm Tiểu Đao khoác chiếc áo len lông cừu lên người cha nuôi.
Thích Bảo Sơn nhác thấy, “Ô, hôm nay tinh mắt quá nhỉ, chọn cái này được đấy, tiến bộ hơn lần trước.”
“Chậc…” Nghiêm Tiểu Đao pha trò, “Dù gì cũng lập nghiệp từ sạp quần áo mà.”
Ông chủ lớn tất nhiên không đi một mình, thực ra phía sau có vài vệ sĩ, lúc này tự giác lùi ra xa, cả Dương Hỉ Phong cũng chỉ xách vali im lặng đi theo, không lên tiếng, những lúc thế này mới biết ruột thịt thân tình.
Thích Bảo Sơn ôm chặt Nghiêm Tiểu Đao nồng nặc mùi trâu, cười lớn, vừa đi vừa cởi chiếc áo len đã mang hơi ấm, “Ta mặc trẻ quá, không hợp lắm, con mặc hợp hơn.”
Nghiêm Tiểu Đao ngớ người, Thích Bảo Sơn vò vò lớp vải Tây trang trước ngực hắn, tác phong làm cha dịu dàng như lẽ hiển nhiên, “Đừng ngớ ra thế, không sao, cởi áo con ra, mặc cái này vào.”
Nghiêm Tiểu Đao chột dạ, “Hôi lắm ạ?”
Thích Bảo Sơn khẽ cười, “Hôi thì sao? Ta lại chê con à? Chê con thì mười lăm năm trước đã vất mẹ con xuống cống rồi, nuôi lớn thế này làm gì.”
…
Những người chưa từng gặp Thích Bảo Sơn sẽ không thể ngờ một người như thế này lại là ông trùm thương cảng hô phong hoán vũ , hơn nữa còn liên kết với cả đôi bên hắc bạch, sóng gió gì cũng đã trải qua, bất cứ chuyện gì cũng đã làm qua.
Giang hồ khoa trương trong tiểu thuyết đều chỉ là bốc phét.
Người này tuyệt đối không có ba đầu sáu tay, thậm chí khuôn mặt không có lấy một chút sát khí, ngược lại còn rất điềm đạm, từ ngoại hình đến tính cách đều kín đáo ôn tồn.
Những kẻ chỉ giỏi làm bộ hung thần ác sát giương nanh múa vuốt, thực chất lại chẳng có tí xíu tâm cơ, vừa ló đầu ra đã bị bao vây tiêu diệt thì sống được bao lâu?
Thích Bảo Sơn cũng chưa già lắm, ước chừng chỉ ngoài bốn mươi, chăm sóc không tồi, thoạt nhìn rất giống một người đàn ông trung niên nho nhã bình thường, trông rất hiền hòa.
Đeo kính gọng vàng, mặc áo khoác lụa đi giày vải, xách chiếc vali vuông bằng da trâu nho nhỏ, dáng dấp và phong thái này nếu trở về một trăm năm trước, mặc lại trang phục thời dân quốc cuối đời nhà Thanh, hòa trong hơi thở cổ kính già nua của tòa thành này, chắc chắn là rất phù hợp.
Lượt về, Nghiêm Tiểu Đao tự mình lái xe.
Dương Hỉ Phong chuyển sang ngồi ghế phụ lái, rảnh rỗi nhàm chán, bèn thêm mắm dặm muối thuật lại trò hề đụng xe đuổi trâu trên đường đi.
Thích Bảo Sơn im lặng nghe kể, liếc nhìn chiếc túi lớn mua ở trung tâm thương mại, bên trong còn một chiếc áo khoác, nhưng là áo khoác nữ.
“Cái này mua cho ai thế?” Thích Bảo Sơn chăm chú nhìn sau ót Nghiêm Tiểu Đao.
“Cho mẹ con.” Nghiêm Tiểu Đao đáp.
“Tiện mua luôn, mùa xuân bên Nội Mông* vẫn còn gió lạnh, chắc mẹ vẫn cần áo khoác.
Căn nhà mới cũng trống trải, không ám áp lắm nên con mua thêm vài thứ.”
Thích Bảo Sơn không có vợ, nên “mẹ” mà Nghiêm Tiểu Đao nhắc tới, chỉ có thể là người phụ nữ nông thôn họ Nghiêm năm xưa nhặt được hắn ven đường.
“Tốt.”
Thích Bảo Sơn gật đầu, chỉ đáp một chữ, hồi lâu mới giơ tay mạnh bạo vò đầu bóp vai đứa con trai, mãi không buông tay, đáy mắt sáng ngời.
Tiểu Đao, tốt lắm.
Hôm nay con ngoan ngoãn phục tùng Thích Bảo Sơn ta, ta không có con ruột, chắc chắn sẽ có người nói con nịnh bợ xun xoe, leo trèo bám víu, bụng dạ khó lường, mưu cầu lợi ích mai sau.
Có lẽ chính ta cũng sẽ nghĩ như vậy, không thể không đề phòng con…
Nhưng con vẫn thương yêu người phụ nữ nông thôn nghèo hèn hai bàn tay trắng nọ, ta kính trọng con, Nghiêm Tiểu Đao con là người trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo.
Giữa trưa hôm đó, ba người về nhà, chính là về căn nhà nhỏ tĩnh mịch của riêng Thích gia ở trong thành.
Căn nhà tọa ở vị trí đắc địa ngay giữa lòng thành phố, xung quanh sầm uất phồn hoa, ngựa xe như nước, tuy nhiên mấy con phố gần đó được tự khai thông, mở rộng thành đường dành riêng cho người đi bộ, các con phố đều rợp bóng ngô đồng, râm mát dưới tán hòe, đúng là nơi tản bộ lý tưởng.
Nhà cửa trên tuyến phố này đều là vưu vật từ cuối đời Thanh, hệt như trong tranh cổ, không căn nhà nào hoàn toàn giống căn nhà nào.
Gạch xanh ngói xám, cột đá tường trắng, chậu Quan Âm tích thủy* sau cửa, lồng sáo mỏ ngà treo dưới mái hiên.
Căn nhà này vốn là phủ đệ do một vị phó tổng thống thời dân quốc xây dựng, sau khi thay đổi triều đại, mấy chục năm làm trụ sở của ban tuyên truyền, cuối cùng được Thích Bảo Sơn cất công bỏ tiền mua lại.
Hàng xóm trước sau trái phải trong mấy con phố này tất nhiên cũng đều thuộc về hoàng thân quốc thích từ các triều đại trước, thường dân không thể lui tới nơi đây.
Mấy năm gần đây, trong mắt người ngoài, Thích Bảo Sơn là một vị “thương gia nhà nho” thanh bạch.
Người này hình như không có gia thế bối cảnh hay bằng cấp gì, nhưng lại có rất nhiều thú vui tao nhã, bình thường chỉ ở trong sân đọc sách, chơi chim, sắp xếp đồ cổ, đánh bóng, phủ sáp.
Thích Bảo Sơn dùng cơm, ăn uống thật sự đủng đỉnh.
Nghiêm Tiểu Đao ăn rất nhanh, xong xuôi thì tự ra ngoài lấy chậu nước ấm, khom lưng đặt xuống dưới bàn ăn, cởi giày cho Thích Bảo Sơn, để cha nuôi vừa ăn cơm vừa ngâm chân, thư giãn sau chuyến đi mỏi mệt.
Thích Bảo Sơn sực nhớ ra gì đó, quay sang tìm Dương tiểu đệ, “Phong Phong, ra lấy vali vào đây, ta mang quà về cho đại ca… Nhà mới của con xong chưa?”
“Nhà đẹp lắm ạ!” Nghiêm Tiểu Đao sảng khoái đáp, “Cảm ơn ba nuôi.”
Căn biệt thự kiểu Âu kia thực ra thuộc về hạng mục khai phá đất đai “tân khu hiện đại hướng biển Lâm Loan” mũi nhọn của họ, vì là địa bàn của mình nên thích ở sao thì ở.
Nếu muốn, Nghiêm Tiểu Đao có thể ba bốn ngày đổi chỗ ở một lần.
Hắn cũng thích sống chung với vài ba anh em, nên bình thường không ở cùng cha nuôi, ai lo việc người nấy.
Thích Bảo Sơn cảm khái, “Chà, hôm nào ta phải qua xem mới được, ta chưa đến bao giờ, chắc Hùng nhị không nhận ra ta nữa, nó có cắn không nhỉ?”
“Nó mà dám!” Nghiêm Tiểu Đao cười nói, “Nó dám cắn ba, con lấy gậy vụt nó!”
Thích Bảo Sơn tiếp tục ăn cơm, lại chợt hỏi Dương Hỉ Phong, “Phong Phong, đại ca có đưa phụ nữ về nhà không?”
“Sao ạ?” Dương Hỉ Phong đang ngồi ghế nhỏ bóc xiên thịt gà cách đó năm bước, nghe vậy bèn ngước đầu lên, mắt sáng lấp lóa, “Chắc không ạ? Con không thấy, ảnh không đưa về nhà đâu, bọn con không thấy ạ!”
“Mang về để cười bọn mày à?” Nghiêm Tiểu Đao trừng Phong Phong, “Anh thương bọn mày sống khổ quen rồi, sợ bọn mày không chịu nổi kích thích.”
Dương Hỉ Phong căm giận bất bình, phân bua đáp, “Đúng thế.
Lũ bọn em còn chẳng sướng bằng Hùng nhị với Tam nương đâu ạ, người không bằng chó!”
Thích Bảo Sơn cũng cười, nhặt vỏ trai chỉ vào Nghiêm Tiểu Đao, “Con đã có ai chưa? Đưa về cho ta xem nữa, không thẳng thắn gì cả.”
Nghiêm Tiểu Đao rũ mắt, chủ đề riêng tư này hắn không muốn nói nhiều, “Không, làm gì có ai đâu.”
Tất nhiên Nghiêm Tiểu Đao cũng có đàn bà, là một hai “hồng nhan tri kỷ” quen biết đã lâu tại chốn phong trần, nhưng hắn không đưa họ về nhà.
Đôi khi hắn ra ngoài ngủ qua đêm, đến sáng lại về.
Cũng hiếm thấy người nào quang minh lỗi lạc, không có gì giấu giếm như hắn, ngay cả chơi gái cũng chơi rất thẳng thắn, đôi bên