Nghiêm Tiểu Đao ngồi xe riêng của đội trưởng Tiết đến nha môn thành phố, chiếc xe lướt qua cổng chính mang phong cách điện thờ khí thế uy nghiêm của cục cảnh sát, lại vờ như không thấy phóng vụt lên, chui vào một con hẻm nhỏ, đi thẳng tới cánh cửa hông tận nơi sâu nhất trong hẻm mới dừng lại.
Nghiêm Tiểu Đao sửa lại quần áo, vừa hiên ngang bước xuống xe, giác quan nhạy bén và ý thức đề phòng luôn bọc quanh thân đã lập tức phát hiện luồng gió phía sau, có người tập kích hắn! Nghiêm Tiểu Đao quay phắt lại, vung khuỷu tay phòng thủ, đồng thời sau gáy bị đập mạnh, đau rát như bỏng, một tấm vải trùm đầu màu đen kín mít thô bạo bịt kín mặt mũi hắn, làm loãng lượng ô-xy hắn hít thở, một vật thể hình ống cứng rắn chọc vào lưng hắn, “Nghiêm tổng kìm chế chút, đừng phản kháng vô ích.”
Kẻ vừa căn dặn không phải người ngoài, mà chính là Tiết Khiêm.
Gã này khống chế hắn bằng đôi tay và động tác võ thuật nhuần nhuyễn.
Mười ngón tay hai người vặn lấy nhau, vặn thật lâu bằng đủ loại chiêu thức như thể không chịu thua, cuối cùng mới buông nhau ra.
Tầm mắt Nghiêm Tiểu Đao bị khóa kín, giữa bóng tối bị hai người áp giải hai bên trái phải, kinh ngạc hỏi, “Đội trưởng Tiết định kéo tôi vào chỗ tối xử phạt riêng sao?”
“Không – đâu, thử Nghiêm tổng một tẹo thôi ấy mà.” Tiết Khiêm bật ra vài tiếng cười phóng đãng có thể gọi là kinh điển, “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, lực tay anh lớn thật, có luyện tập.”
Thực ra Nghiêm Tiểu Đao chỉ dùng năm phần sức lực, vừa không bẻ gãy ngón tay người kia, vừa không thể rút đao đại khai sát giới, kịch liệt thở dốc khiến lượng ô-xy mỏng manh trong tấm vải trùm đầu không đủ dùng, “Đội trưởng Tiết định tra khảo chuyện gì, tra luôn tại đây đi!”
Tiết Khiêm cười khẩy một tiếng, “Nghiêm tổng đừng sợ, không lấy mạng anh đâu, theo tôi lên lầu.”
Thực ra Tiết Khiêm cũng chỉ tung chiêu cầu hòa, mọi người đều biết thân phận của hắn, dù ngứa mắt Nghiêm Tiểu Đao cỡ nào, gã cũng không thể làm hắn bị thương.
Nghiêm Tiểu Đao bị áp giải hai bên như phạm nhân, nếu lúc này có ký giả hay chó săn từ góc tối lao ra chụp ảnh thì bộ dạng này có thể hủy hoại danh dự của hắn, dám chừng hắn sẽ vung đao chém người.
Rõ ràng đội trưởng Tiết cố tình trả thù chuyện lần trước, nhưng không thể làm gì người ta.
Tầm mắt hắn bị bịt kín, hoàn toàn không thấy đường, dựa trên phương hướng, hắn phỏng đoán mình bị dẫn vào cửa hông của cục cảnh sát, ước chừng là bị kéo lên cầu thang từ một lối đi vắng vẻ trong góc nào đó, lòng vòng mấy bận.
Dọc theo đường đi, hai người không nhìn thấy mặt nhau, nhưng vẫn không quên ngứa miệng đấu khẩu qua tấm vải trùm đầu màu đen.
Nghiêm Tiểu Đao, “Mẹ kiếp đi vào phòng tra tấn bức cung riêng tư của đội trưởng Tiết à?”
Tiết Khiêm, “Nghiêm tổng hiểu sâu biết rộng thân kinh bách chiến mà lại sợ sao?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Bàn ủi ghế điện ghế hùm tấm trúc, đội trưởng Tiết chọn nhanh đi.”
Tiết Khiêm, “Những thứ đó dùng với Nghiêm tổng thì trẻ con quá, vô ích! Da dày thịt béo như anh, tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Anh đúng là cặn bã!”
Tiết Khiêm, “À thì đúng rồi! Không thì Nghiêm tổng giao nộp mấy con dao gọt hoa quả ngài cất trong quần áo ra đây tôi xem nào?!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Dòng không khí lưu động xung quanh chợt khoan khoái mát mẻ, cuối cùng họ đã bước vào một căn phòng lớn sáng sủa.
“Chậc, cái thằng Tiết Khiêm này…”
Giọng nói hàm hậu quen thuộc khiến đội trưởng Tiết không diễn được nữa, Nghiêm Tiểu Đao kéo vải trùm đầu ra, bộ mặt nửa đùa nửa thật nhân ái vờ vịt của cục trưởng Bào làm hắn chỉ muốn phun máu đầy mặt hai chú cháu nhà cớm này!
Bào Chính Uy âm thầm trừng Tiết Khiêm, dùng mắt ra hiệu: Mày làm gì thế? Bảo mày kín đáo lặng lẽ mời người ta đến cơ mà.
Tiết Khiêm nhún vai, lì lợm ra mặt, “Sếp à, tôi ‘kín đáo’ ‘lặng lẽ’ ‘mời’ người ta đến rồi đây!”
Nghiêm Tiểu Đao dựng thẳng lông mày, tiến hành kháng nghị trong im lặng, lại không tiện ôm đùi cục trưởng kêu oan ngay tại trận, tức gần chết.
Bào thanh thiên lúng túng trừng Tiết Khiêm, lại bí mật đánh mắt mấy lần với Nghiêm Tiểu Đao, dỗ dành hai tiểu bối cùng đang mất hứng, lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác hai mặt giáp công, thật đúng là phiền phức.
Bào Chính Uy hắng giọng, “Nghiêm Tiêu, chúng tôi mời cậu đến đây để nhờ cậu hỗ trợ phân tích vụ án của Mạch Doãn Lương, về cuối vụ án có một điểm đáng ngờ còn đang gây tranh cãi, hi vọng cậu hỗ trợ cảnh sát phá án, làm tròn nghĩa vụ của một công dân thành phố.”
Những lời rập khuôn sáo rỗng này lọt vào tai Nghiêm Tiểu Đao nghe có vẻ khách sáo vờ vịt.
Hắn hạ mắt, kín đáo bĩu môi với cục trưởng đại nhân: Không thích, từ giờ không làm gì cho nhà ông hết!
Bào Chính Uy bất đắc dĩ bước tới, cánh tay phải chắp sau lưng tạo dáng lãnh đạo vội vàng vươn ra, sửa sang tóc rối trên đầu cho hắn, dùng mắt ra hiệu: Tiểu Đao, nể mặt chú đi mà.
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy lão Bào mặt đen và Dạ Xoa mặt xanh trong nha môn này đúng là đôi quỷ lớn quỷ nhỏ khó đối phó nhất, cực kỳ giỏi ban ơn và thị uy, vừa đấm vừa xoa, da mặt lại đặc biệt dày.
Lúc anh nói quy tắc giang hồ với họ, họ lại nói ân đức tình xưa với anh; lúc anh nói đạo đức công lý với họ, họ lại bắt đầu thuyết giáo dị đoan với anh, đúng là ép người làm kỹ mà!
Một mình đối phó hai đại diện pháp luật, hắn mới cảm nhận sâu sắc thế nào là lực bất tòng tâm, được chỗ này hỏng chỗ khác, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng một người hắn luôn khắc khoải, bây giờ nhớ lại những ngày chung sống với Lăng Hà khiến hắn càng thêm khổ sở, hối hận vô cùng.
Không đối lập sẽ không tổn thương, lúc này mới càng thấm thía, Lăng Hà cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tốt với hắn.
Một người như Lăng Hà lại tình nguyện che giấu bản tính công kích và gai độc toàn thân trước mặt hắn, thậm chí đôi lúc còn làm nũng hắn, lấy lòng hắn, Lăng Hà lòng đầy mưu tính nhưng chưa bao giờ làm hại hắn, khác hẳn với lúc này.
Đối diện với người ngoài, hắn luôn phải đề phòng từng giờ từng phút, chẳng biết cạm bẫy nào chờ đợi hắn trên đường.
Cục trưởng Bào cử Tiết Khiêm đưa Nghiêm Tiểu Đao vào cục cảnh sát từ cổng sau là để tránh tai mắt người ngoài, cũng là để bảo vệ tiểu sử không mấy trong sạch của Tiểu Đao.
Đối với điểm này, Nghiêm Tiểu Đao vẫn hiểu.
Tận sâu trong lòng hắn vẫn tồn tại một ranh giới dành cho công lý chính nghĩa và nghĩa khí tình cảm trên thế gian.
Ngăn cách giữa ranh giới trĩu nặng này và thế lực tà ác chân chính sa đọa nơi đáy vực tăm tối nọ là một con sông vô cùng sâu rộng.
Hắn tình nguyện để ranh giới này trói chặt tay chân, kìm hãm hành động của hắn, hắn cũng tự kiểm điểm lại những hành vi ngang ngược thời còn trẻ, chủ định giữ đôi tay mình rời xa tội nghiệt.
Hắn biết ơn sự khoan dung và ân tình của Bào Chính Uy dành cho hắn, vì vậy hắn kính trọng và tin phục những người đại diện cho công lý từ tận đáy lòng.
Nhưng mãi tới lúc sắp bước vào nhà xác, Nghiêm Tiểu Đao vẫn chần chừ, “Cục trưởng… Hay để tôi xem ảnh thôi.”
Bào Chính Uy khó hiểu, “Người nằm trong đây rồi, xem ảnh làm gì nữa?”
Nghiêm Tiểu Đao quanh quẩn thật lâu trước cửa, cái mùi này khiến hắn cực kỳ khó chịu, hoặc là nói, những cái xác tươi mới đang dần lên men hành hạ ký ức nào đó trong hắn, khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Nếu tình cờ trông thấy một người bỏ mạng vì tai nạn giao thông trên đường, hắn có thể bình tĩnh lạnh nhạt tránh ra, nhưng đây là một người đã từng rành rành đứng trước mặt hắn, tuổi càng lớn càng mềm lòng, càng nhớ tình bạn cũ, hắn hơi khó chống chọi.
Kết quả là hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao đứng trong hành lang, hướng mặt ra cửa sổ lớn, hút liền hai điếu thuốc.
Phán quan và Dạ xoa nha môn lặng lẽ đứng bên hắn, ba người xếp thành hàng, đồng loạt hướng ra cửa sổ hút thuốc, cũng chẳng còn người thứ hai được đãi ngộ như vậy.
Cục trưởng Bào cảm thấy ngờ vực, không thể không quay sang tìm hiểu, “Cậu với Mạch Doãn Lương thật sự không có gì chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao âm thầm lườm cục trưởng, ông cụ cả đời làm trai thẳng, cháu ngoại cũng có rồi, sao còn hóng hớt thế! Có mấy lời hắn thốt ra bao hàm sự trung thành từ tận đáy lòng, vô tư đáp, “Tôi có người yêu rồi.
Ngài đừng nghe người ngoài nói lung tung, nhỡ người yêu tôi nghe thấy, cậu ấy để bụng lắm, cậu ấy không vui đâu.”
Tiết Khiêm và Bào Chính Uy cùng lúc đảo mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao, lại vội vàng chuyển sang nhìn trời, thần giao cách cảm không truy hỏi nữa.
Chung quy cũng đã đọc hết bản khẩu cung chi tiết tường tận, sống động như thật của ngài Lăng rồi, tất cả đều hiểu “người yêu” này là nói về ai.
Tiết Khiêm chẳng hứng thú gì với Nghiêm Tiểu Đao, đeo khẩu trang càng làm nổi bật đôi mắt láo liên độc nhất vô nhị, ánh mắt không ngừng càn quét vẻ mặt Nghiêm Tiểu Đao.
Nhưng người này nghiêm túc làm việc cũng rất nhanh nhẹn, lấy vải trắng che kín phần lớn nơi tế nhị dễ ái ngại, đeo găng tay khử trùng cẩn thận hé mở vị trí chủ chốt, cầm dụng cụ lên.
Nghiêm Tiểu Đao không chạm vào, im lặng thoáng nhìn rồi vội vàng nhắm mắt lại, giọng nói nghèn nghẹt qua khẩu trang, “Động mạch cảnh bị cắt đứt dẫn tới xuất huyết, còn gì khả nghi nữa đâu?”
Hắn không học tâm lý, chỉ dựa vào kinh nghiệm “đọc” vết thương.
Bào Chính Uy hạ giọng, “Mấu chốt là người này tự cắt cổ mình như thế nào?”
Câu này của cục trưởng Bào khiến hệ thần kinh căng như dây đàn của Nghiêm Tiểu Đao nảy lên “pưng” một cái, đầu óc hắn quay mòng mòng trong mớ hỗn độn – ngài Mạch “tự cắt cổ mình như thế nào”?
Chiếc vòng cổ sex toy chí mạng vẫn nằm trên bàn chứa vật chứng… Nghiêm Tiểu Đao cẩn thận cầm vật chứng lên, trái tim chợt thắt lại, như thể bị ai đó túm chặt phần cổ họng yếu ớt bất lực nhất, nhấc bổng lên, treo hắn lửng lơ giữa không trung, đánh đập xâu xé.
Hắn vẫn chưa dám tin, vội vàng chạy đến chiếc tủ làm lạnh, lần này không còn lảng tránh và kiêng kị, vén tấm vải trắng che đậy hững hờ lên, nhìn thẳng vào chỗ hiểm đã vô cùng thê thảm, mở to mắt tìm kiếm dấu vết để lại trên mặt cắt vết thương…
Hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao cứ đi qua đi lại bảy tám lượt như thế, dưới ánh nhìn soi mói của cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết, da mặt hắn kết tụ thành lớp áo giáp kiên cố không thể phá vỡ, cực lực che giấu cảm xúc lộ ra ngoài, nhưng âm thanh lại thoáng nghẹn ngào, cảm xúc sục sôi như nước sông cuồn cuộn bờ đê.
Hắn báo cáo với cục trưởng: Xét theo vết thương trên cơ bắp và động mạch, hẳn là chỗ hiểm bị một lưỡi dao rất mỏng và rất nhỏ cắt đứt.
Lưỡi dao chế tạo rất khéo, gắn vào món đồ chơi.
Cục trưởng Bào sâu sắc nhìn hắn, “Cho nên cậu cũng nhận ra là lưỡi dao.”
Dùng lưỡi dao giết người, có một số vị trí rất thích hợp để ra tay và cực kỳ khó cứu chữa.
Một là phần giữa hai chiếc xương sườn thứ ba và thứ tư bên ngực trái, hai là động mạch cảnh, tiếp theo còn có mạch máu dày đặc và phức tạp ở xương chậu, cùng với thân não, xương cổ.
Các bộ phận này đều nằm ở khá sâu, hiển nhiên dùng dao rất dễ cắt, cắt đúng vị trí mấu chốt là chắc chắn bỏ mạng, cấp cứu ngay lập tức cũng khó lòng qua khỏi.
Cục trưởng Bào lại hỏi, “Lưỡi dao cắt cổ kiểu gì?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Món đồ chơi này trông như chiếc vòng cổ, tác dụng của nó giống máy gia tốc động năng, không trực tiếp giết người, nhưng sau khi bật công tắc thì lập tức rung động và khép mở, mở đến tần suất tối đa sẽ thít chặt cổ người bị hại, để lưỡi dao cắt vào mạch máu…”
Giản lão nhị lấy được món hàng nhập khẩu xa xỉ lạ lẫm, suy cho cùng cũng chỉ là thứ đồ chơi trợ hứng tầm hoan, không trực tiếp giết người, nhưng lại đóng vai trò là phương tiện vận chuyển hung khí.
Tiết Khiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Anh chơi rồi hả? Anh chắc chắn không?”
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Miệng vết thương hoặc mặt cắt vết thương gây ra bởi các vật thể sắc khác nhau sẽ có chút bất đồng, phân biệt lưỡi cưa bình thường hay lưỡi dao đặc thù không hề khó.”
Vành mắt Tiết Khiêm đỏ lên, “Ngài Nghiêm làm việc này rồi sao?”
Nghiêm Tiểu Đao nghiến răng đáp, “Tôi chưa từng làm, nhưng trường hợp này rất rõ ràng, tôi nhìn ra được.”
Bào Chính Uy dùng ánh mắt nghiêm nghị cản Tiết Khiêm lại.
Dùng thân phận “Chuyên gia đặc thù” và giao thiệp cá nhân để đến thuyết phục đội trưởng Tiết mới mời được Nghiêm Tiểu Đao đến đây, phán đoán của Nghiêm Tiểu Đao cũng giống hệt biên bản khám nghiệm tử thi của mấy vị pháp y chính quy trong nha môn.
Nghiêm Tiểu Đao chợt ngước mắt nhìn thẳng vào cục trưởng Bào, thốt lên, “Tóm lại lúc đó là ai ra tay? Chẳng lẽ Mạch Doãn Lương tự đeo chiếc vòng lên cổ, tự xuống tay giết chết chính mình sao?”
Bào Chính Uy đáp, “Là Giản Minh Tước thi hành, nhưng Giản lão nhị nói lúc ấy gã hưng phấn quên hết trời trăng, khẩu cung còn khai là… Lúc đó người bị hại liên tục quyến rũ gã, khăng khăng dụ gã làm như vậy.
Ngoài ra, gã còn khai nhận người bị hại từng một mình ở trong buồng tắm mấy phút, có cơ hội động tay vào công cụ.”
Tiết Khiêm khẽ chửi một tiếng, “Chết không đối chứng, bây giờ họ Giản muốn nói thế nào thì nói.”
Người ta cũng đã nộp tiền bảo lãnh, tạm thời bị giám sát tại nhà, đội trưởng Tiết đành phải nén giận, bất cứ lúc nào cũng muốn đốt sạch dinh thự nhà họ Giản, tuy chính bản thân gã cũng hiểu, với thân phận và lập trường của gã, cảm xúc này là cực kỳ thiếu chuyên nghiệp, gã quá cố chấp với chân tướng, với hung thủ.
Nghiêm Tiểu Đao cố nén khó chịu trong lòng, “Là cậu ấy tự chọn trò này sao… Ý tôi là, nếu thật sự ngài Mạch chủ động yêu cầu…”
Bào Chính Uy nhướn mày, “Ý là sao?”
Nghiêm Tiểu Đao xốc vải trắng, chỉ vào một chỗ, “Mạch máu sau gáy ngài Mạch thực ra không giống bình thường, tôi không học y, hoàn toàn chỉ nhận xét theo thường