Lăng Hà rầu rĩ, tại sao ngài Nghiêm im lặng như thế? Bình thường Nghiêm Tiểu Đao tai thính mắt tinh, hôm nay y từ xa trở về, Nghiêm Tiểu Đao lại ở trên lầu không lộ mặt, chẳng để ý gì tới y.
Phòng ngủ không có bóng người, chăn nệm tán loạn không gấp, quả nhiên Liễu Huệ Chân không ở nhà thì lũ đàn ông thô kệch này bị thần lười quấn ngay, chẳng ai thèm gấp chăn soạn giường chiếu! Gối đầu và trên giường còn để lại dấu vết ai đó nằm ngửa bên trên…
Lăng Hà nhíu mày, bả vai ma sát thành tia lửa khi bước đi.
Y men theo tiếng động sột soạt dung tục đáng khinh, thẳng tới gian phòng đọc sách nằm ở cuối hành lang tầng hai.
Y bĩu môi, mở tung cửa chuẩn bị bắt kẻ thông dâm!
Ơ…
Nghiêm Tiểu Đao và hai gã trẻ tuổi trốn trong phòng đọc sách, sung sướng tận tưởng ngày nghỉ.
Ba người cùng đeo tai nghe chụp tai ngăn chặn hết tạp âm thế tục, tay hí hoáy gì đó, mắt nhìn màn hình máy tính.
Lăng Hà nhẹ nhàng bước đến, xét từ kinh nghiệm có thể gọi là tương đối ngây ngô của y về lĩnh vực này, y cho rằng hôm nay bắt được lũ đàn ông dâm tục đang làm chuyện khó nói, ví dụ như xem phim, tuốt súng gì đó.
Nghiêm Tiểu Đao tập trung nhìn màn hình máy tính, ánh mắt còn thăm dò hai người khác, ngón tay thành thạo điều khiển bàn phím và chuột.
Đám người này đang phát động chiến tranh tinh cầu, nối mạng đánh quái!
Lăng Hà tưởng mình nhìn lầm.
Nghiêm Tiểu Đao lão luyện kinh nghiệm, đâu có phải thằng nhỏ ngây ngô lông tóc chưa mọc, dù sao cũng ra khơi thực chiến từ hơn mười tuổi, giờ đã là hảo hán chín chắn gần ba chục tuổi đầu.
Hiện giờ thứ có thể gợi lên hứng thú của Nghiêm Tiểu Đao chỉ có chuyện vui hai người làm trong buồng tắm khách sạn ngày đó, dạy cho ngài Lăng không có kinh nghiệm phòng the làm thế nào để tận hưởng khoái lạc…
Hai đồng đội nháy mắt ra hiệu cho nhau, trước khi Lăng tổng sầm mặt hùng hổ xông đến, vội vàng nhảy lên nhường chỗ cho sếp.
Lăng Hà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tiểu Đao, ánh mắt liếc Nghiêm Tiểu Đao rành rành thể hiện sự khinh thường: Không ngờ anh lén lút chơi cái này sau lưng tôi?
Nghiêm Tiểu Đao nhìn lại y, “Cậu chơi cái trò ấu trĩ nhàm chán này à?”
Lăng Hà hỏi lại, “Anh cũng chơi còn gì?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Lăng tổng à, nhân viên công ty cậu dạy tôi chơi đấy!”
Lăng Hà, “Sao tôi không được chơi?”
Cuộc đời của ngài Lăng đạm bạc nhạt nhòa, thiếu thốn sắc màu, đặc biệt cực kỳ thiếu vui chơi giải trí, quả thật không biết chơi game.
Nghiêm Tiểu Đao cũng không sành lắm, nhưng hắn thích dạy cho Lăng Hà, tô điểm sắc thái của hai người họ lên trang giấy trắng này.
Lăng Hà học cái được cái mất, hận không thể dùng cả tay cả chân thao tác màn hình, bộ dạng như thể còn muốn khoét cả màn hình ra, khiến Nghiêm Tiểu Đao khoái trá vô cùng, bật ra một tràng cười nhạo.
Tính tình Lăng Hà độc tài nhất quán, nếu trước mặt là người sống, y đã phun nọc độc hoặc xắn tay áo động thủ rồi; nhưng bây giờ đối thủ lại là một chiếc máy tính ngu xuẩn, trơ trơ như đá, cứng mềm không ăn, đánh hết máu tức là hết máu, đánh chết tươi tức là nghoẻo luôn, Lăng tổng bị đánh xây xẩm mặt mày.
Nghiêm Tiểu Đao cười nói, “Anh chỉ có thể lén bật tool hack cho nhóc thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao vốn trong tình trạng bị giám sát và giam lỏng, tự nhiên cảm thấy hơi ghiền cuộc sống này… Có thứ “giam lỏng” nào thoải mái xả láng như thế này không.
Trước đây hắn cũng chưa từng nhìn thấy Lăng Hà ngây thơ ngốc nghếch vô hại như vậy.
Cuộc sống cứ thế này là tốt nhất, vĩnh viễn không nhàm chán chút nào.
Hai người bắt cặp đánh ba ván, rõ ràng đều rất ghiền, lúc này Lăng Hà mới nhớ ra dưới lầu vẫn còn vị thần y ngồi đợi, nếu trì hoãn không xuống, chỉ sợ Trương Văn Hỉ đá tảng gầm cầu tính tình thối nát lại xách mông bỏ về.
Lăng Hà gác chuột, ngập ngừng nhét hai bàn tay nắm chặt vào túi quần, nhìn khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Tiểu Đao, “Tiểu Đao này, tôi mời bác sĩ đến chữa cái chân cho anh rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “À, cậu đi làm chuyện đó đấy hả?”
Nghiêm Tiểu Đao vẫn nhìn màn hình, tâm trạng khoan khoái vui vẻ ban đầu gom hết vào khóe mắt bờ môi, có vẻ lạnh lùng điềm đạm, “Chữa cái gì nữa? Bác sĩ kết luận rồi còn gì.”
Kết luận cuối cùng của bác sĩ là chân hắn đã tàn phế, gân chân bị cắt đứt không thể nối lại, sẽ khập khiễng cả đời.
Lăng Hà cân nhắc nét mặt Tiểu Đao, “Trương thần y nói là vẫn chữa được, để anh ta thử xem nhé?”
“Không cần!” Nghiêm Tiểu Đao dứt khoát từ chối, “Tôi đã không để bụng chuyện này nữa, cậu còn xoắn xuýt làm gì?”
Nghiêm Tiểu Đao nhủ thầm, chém cũng là cậu chém, giờ lại hao phí tâm tư tìm cách chữa cho tôi, cậu thần kinh hả Lăng Hà…
Nghiêm Tiểu Đao hoàn toàn không muốn nhắc lại chuyện đó, đối diện với Lăng Hà, hắn cũng không thể nói gì hơn.
Số mệnh của hắn đã nằm gọn trong tay người này, tất cả rộng lượng, khoan dung, thông suốt của hắn, qua nhiều lần gọt giũa, bị xé nát thành từng mảnh nhỏ rồi một lần nữa ghép lại và đắp nặn, tất cả đều trao cho Lăng Hà.
Tình cảm nhấp nhô, hắn có thể một mực không truy cứu, thích chính là thích.
Lăng Hà không thể dứt khoát giải thích, đành phải lòng vòng, “Tôi biết chân anh không lành, tâm trạng anh cũng không tốt, tôi muốn chữa lành cho anh.”
“Đừng mang chuyện tâm trạng tôi ra nói.
Bây giờ tôi rất vui vẻ, một ngày ba bữa được ăn cơm ngon, có người hầu hạ, tôi nhận hết ý tốt của ngài Lăng, có gì phải băn khoăn?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi vặn.
Lăng Hà bỗng nhiên á khẩu, hai người lại rơi vào trầm mặc và lúng túng, nói sai một câu cũng có thể cãi vã bất cứ lúc nào.
Đối với chuyện tình cảm, Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là trưởng thành hơn ngài Lăng năm tuổi, năm năm hắn sống không uổng phí, trong lòng đã rất rõ ràng.
Tính cách của hai người đều quá mạnh mẽ, gai nhọn bao bọc quanh thân bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào người kia, không ai tình nguyện chấp nhận chịu thua và bị người kia xem thường, đối với rất nhiều chuyện cần phân rõ lập trường, hai người không thể nào tùy tiện thỏa hiệp.
Nếu gió Đông không thổi bạt gió Tây thì gió Tây sẽ áp đảo gió Đông.
Dưới tình thế gian nan như vậy, để kiên trì chung thủy với một người, tất nhiên vẫn phải phân định ai cường ai nhược.
Nhìn lại hai giai đoạn mà hai người hòa hợp hạnh phúc nhất, đầu tiên là Lăng Hà đóng giả bại liệt nương thân bên cạnh hắn, sau đó là chân hắn tàn phế, đành phải ăn nhờ ở đậu dưới mái nhà của Lăng Hà… Nghiêm Tiểu Đao cũng đã hiểu rõ cái giá nặng nề phải trả này.
Khập khiễng cũng tốt, khập khiễng để tránh dính dáng tới giang hồ phân tranh, sẽ chẳng ai sợ sệt một gã què như Nghiêm Tiểu Đao, cũng sẽ chẳng ai cần hắn.
Hắn có đầy đủ cơ sở tâm lý và lý do khách quan để không thể trở lại bên cạnh Thích gia, yên tâm thanh thản ở bên Lăng Hà.
Hai người quen biết trên chiếc du thuyền giữa biển khơi sóng to gió lớn, nhưng thời điểm thật sự cảm thấy không muốn rời xa nhau lại là những buổi sớm chiều ở bên nhau, khe nhỏ sông dài có vẻ bình yên phẳng lặng này đây.
Lăng Hà dời mắt nhìn ra ngói đỏ cây xanh ngoài cửa sổ, “Tiểu Đao, anh vẫn hận tôi nhỉ.”
“Hận thì chưa nói tới.” Nghiêm Tiểu Đao dứt khoát trả lời, “Khi đó cậu chém tôi một nhát, coi như ân oán giữa chúng ta đã hòa, từ nay về sau không ai nợ ai, xóa sạch hết quá khứ đi.
Còn bây giờ cậu khăng khăng đòi chữa cho tôi, tôi cho rằng việc đó là thừa thãi và ngớ ngẩn, không cần thiết phải vậy! Vết thương trên người dù có lành lặn thì vết sẹo vẫn mãi mãi còn đó, không thể vờ như không thấy được.
Miễn cậu đừng nhắc tới, sau này cũng đừng làm thế nữa, thì tôi cũng sẽ không nhắc lại.”
Lăng Hà rũ hai hàng mi dày rợp, lồng ngực kịch liệt phập phồng, làn sương mù mịt ngự trị trong lòng y dần dần nhòe đi và mở rộng.
Biết rõ Tiểu Đao hận y, vĩnh viễn sẽ ghi nhớ món nợ này, có một số việc đã làm rồi thì không thể cứu vãn.
Lăng Hà cắn môi, cứng ngắc đứng dậy, rời khỏi phòng.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng người này đã buông tha ý tưởng ngu xuẩn nọ.
Lăng Hà vào phòng mình, mở két an toàn trong tủ âm tường.
Trong két chứa khẩu súng của y, còn có vài thứ thuốc cần cất giữ cẩn thận, ví dụ như thuốc độc có lực sát thương cực kỳ cao.
Y lấy ống tiêm, rút hết chất lỏng trong suốt không màu không mùi trong một chiếc ống nhỏ.
Lăng Hà quay lại phòng đọc sách, Nghiêm Tiểu Đao ngoái đầu liếc y.
Lăng Hà mặt không biến sắc, đáy mắt ẩn chứa toan tính lạnh lùng khiến người ta buộc phải cảnh giác.
Lăng Hà khẽ nói, “Tiểu Đao, anh lại đây.”
Nghiêm Tiểu Đao đề phòng đứng dậy, Lăng Hà rảo bước tới, hắn vô thức giơ tay thành tư thế tự vệ, “Cậu làm gì thế?”
Tay phải khép hờ sau lưng Lăng Hà đột ngột xuất chiêu, hoàn toàn không có tiếp xúc da thịt, bàn tay cầm ống tiêm không chút do dự đâm thẳng vào vị trí mềm mại tiếp giáp giữa cổ và xương quai xanh của Nghiêm Tiểu Đao, nhanh chóng bơm hết chất lỏng trong ống vào!
Nghiêm Tiểu Đao kinh hoàng thốt lên một tiếng, “Lăng Hà…”
Lăng Hà dịu dàng an ủi, đỡ lấy ót hắn, “Tiểu Đao, anh đừng sợ, chỉ là thuốc mê thôi, sẽ không làm anh bị thương.”
Nghiêm Tiểu Đao cũng nghĩ đây là thuốc mê, hắn thật sự tức hộc máu rồi.
Tại sao khi nãy hắn lại thấy người này ngây thơ ngốc nghếch vô hại? Đánh xong ba ván game là thằng nhãi này hiện nguyên hình.
Đây chính là phương thức làm việc không cần biết phải trái, khư khư cố chấp của Lăng Hà.
Chỉ cần Lăng Hà muốn làm, người ngoài phản đối cách nào cũng vô ích, người này trước sau như một, không thể thương lượng, hơn nữa còn không từ thủ đoạn, đã muốn làm thì nhất định sẽ làm.
Thuốc mê liều cao chẳng mấy chốc phát huy tác dụng, Nghiêm Tiểu Đao không kịp mắng hết câu, thân thể rắn chắc trượt xuống sàn, phần gáy vẫn nằm gọn trong bàn tay Lăng Hà, trong khoảng khắc vật lộn cuối cùng để giữ lấy chút tỉnh táo, hắn chỉ có thể mặc cho Lăng Hà ôm lấy đầu của hắn…
Lăng Hà bế ngang Tiểu Đao lên, đi vào phòng ngủ, đặt hắn lên giường.
Y khom lưng đặt một nụ hôn lên đôi môi khẽ nhếch vì tức giận của Nghiêm Tiểu Đao, dùng môi của mình đùa bỡn hai cánh môi bướng bỉnh của hắn.
Trương Văn Hỉ không phủi mông bỏ đi.
Lăng Hà xuống nhà, trông thấy Trí Tú, Tô Triết và Trương Văn Hỉ chiếm hết ba góc trên chiếc ghế sa lon, cùng ngồi khoanh chân, mỗi người cầm một xấp bài, đang khí thế ngút trời đấu địa chủ, còn nhất định phải phân thắng bại.
Mao tiên cô nạt Tô tiểu đệ, “Thằng đê tiện ăn cây táo rào cây sung, chuyên trị mở đường cho anh trai nuôi!”
Trương Văn Hỉ sung sướng cười to, “Tau làm bác sĩ tay nghề thường thường, nhưng đánh bài thì tau giỏi nhất, tau cần gì ai mở đường!”
Lăng Hà bóp trán, im lặng xem ba người hùng hổ đấu địa chủ như ba đứa dở hơi, đánh ba ván, khách chủ đều vui mừng, tình thân hữu hảo tăng lên rõ rệt.
Trương Văn Hỉ ngậm một lá bài trong miệng, Lăng Hà cho rằng gã bác sĩ này giỏi nhất chắc là ở khoản làm màu.
Y sợ thuốc mê của người trên lầu sắp hết tác dụng, không thể không phất tay thẳng thừng chen ngang xới bạc, “Đừng chơi nữa, chữa khỏi chân đã, người ta còn đang đợi kìa.”
Y xách tiểu thần y lên lầu, Trương Văn Hỉ vào phòng, trông thấy Nghiêm Tiểu Đao hôn mê bất tỉnh thì vỗ trán, “Ơ kìa, mi gây mê hắn làm gì thế? Tau phẫu thuật không đau không chảy máu, chưa bao giờ cần thuốc mê!”
Lăng Hà nói, “Không gây mê hắn, hắn sẽ không chịu nằm yên, anh làm nhanh đi.”
Trương Văn Hỉ mặc blouse trắng, đôi mắt híp lóe sáng, chẳng buồn khách sáo nhốt Lăng công tử nhón chân trông ngóng bên ngoài phòng ngủ, “Tuyệt học gia truyền, không cho phép người ngoài đứng xem, cậu Lăng cứ yên tâm, đừng sốt ruột, đợi một lát đi.”
…
Nghiêm Tiểu Đao tỉnh lại, chớp mắt thở ra một hơi dài.
Hắn biết mình lại thua Lăng Hà, nhưng vẫn mềm lòng với người này tới hết thuốc chữa.
Hôm nay Lăng Hà bất thình lình lừa hắn một vố.
Thần y Trương Văn Hỉ đã mang hòm thuốc nhỏ thong thả rời khỏi Hãn Hải Lâu từ sớm, thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Trương Văn Hỉ chữa bệnh luôn luôn tốc chiến tốc thắng, hai mươi phút đã phẫu thuật xong cái chân của Nghiêm Tiểu Đao, không chậm trễ một giây, làm xong thì phơi phới bỏ đi.
Hai chân như cưỡi gió tiên, thần thái ngông nghênh phóng khoáng, thoăn thoắt ra về cho kịp chuyến bay.
Trước khi đi còn quên cả hỏi cậu Lăng bao giờ thanh toán một nghìn năm trăm vạn?
Tô Triết dãi dớt dầm dề, tiếc nuối lắc đầu, “Hết người này đến người khác… Đẹp trai quá trời…”
Mao tiên cô khoanh tay trước ngực nhìn theo bóng Trương thần y, “Lại chả đẹp trai! Vênh vênh váo váo,