Tại một khu chung cư rất bình thường nào đó ở Lâm Loan, cánh cổng sắt khép hờ, tuy không hẹp nhưng cũng không đủ rộng, nửa đầu xe không chui lọt.
Ông cụ bảo vệ vẫn không nhúc nhích ngồi trong bốt trực, đầu gật một cái, rồi gật cái nữa, ngoan cường đấu tranh với cơn buồn ngủ, cuối cùng thảm bại rơi vào mộng đẹp, mặc kệ cho người chuẩn bị lái xe vào bơ vơ trước cổng.
Người trong xe tháo kính râm, tròng mắt trắng nhợt càng tôn lên tơ máu vằn vện vì mệt mỏi, thực ra trông còn mệt mỏi hơn cả ông bảo vệ, quần quật suốt hai mươi mấy tiếng chưa biết ngả lưng là gì.
Sau khi từ Loan thành trở về, Tiết Khiêm ra khỏi sân bay là tới thẳng Cục cảnh sát thành phổ, báo cáo công việc với cấp trên và bố trí nhiệm vụ cho cấp dưới, tất bật xong xuôi mới về nhà.
Gã chống cằm nhìn ông bảo vệ ngủ gật qua cửa sổ một lát, thử hú còi, ông ta vẫn không chịu tỉnh! Đội trưởng Tiết không nỡ hú còi lần thứ hai, bèn tự xuống xe mở cổng sắt, sau đó lê bước ngồi lại vào xe, chậm rãi lái vào chung cư.
Lúc này chợt có vị thiếu gia gọi điện hỏi thăm, nhìn giờ giấc này chắc là đặt đồng hồ để gọi.
Lương Hữu Huy hỏi, “Anh Tiết về nhà chưa?”
Tiết Khiêm ngồi phịch xuống ghế lái, “… Ừm.”
Lương Hữu Huy, “Mệt không? Mai anh có rảnh không, hẹn anh đi cưỡi ngựa nhé, ngay trường đua cạnh Quảng Trường Đỏ Lâm Loan thôi!”
Giọng Tiết Khiêm nghe như thầm thì, “Ừm… Không rảnh…”
Lương đại thiếu gia chưa từng được nghe giọng điệu này của đồng chí Tiết, mệt mỏi cực độ, hơn nữa còn nghèn nghẹt giọng mũi như bị cảm, nghe vào tai sao mà sexy vô cùng, hệt như giọng đàn ông quyến luyến không rời giường sau một đêm nồng thắm.
Lương Hữu Huy chủ động lên lịch, “Anh à, cuối tuần em tới đơn vị đón anh nhé!”
Tiết Khiêm nhíu mày, “Cưỡi ngựa gì? … Bây giờ tôi không cưỡi nổi ai đâu… Chết mệt rồi… Tôi cũng không có đồ cưỡi ngựa…”
Lương Hữu Huy xoắn xuýt nịnh nọt, “Quần áo mũ găng tay nẹp đùi nịt gối em mua cho anh hết rồi, sắp chuyến tới nhà anh đó, hôm nay là tới thôi, anh thấy bưu kiện chưa?”
Tiết Khiêm mở bừng đôi mắt lim dim, “Hả?”
Tiết Khiêm lên nhà, tiếp tục nói chuyện với cửa nhà mình, “Làm gì có bưu kiện nào, có đâu.”
Lương Hữu Huy kinh ngạc nói, “Rõ ràng phải tới rồi chứ!”
Tiết Khiêm, “Đm, thằng nhóc mày mua bao tiền?”
Lương Hữu Huy, “Hơn ba vạn ạ.” (~10tr)
Tiết Khiêm xù lông, “Hơn ba vạn mà đm mày nghênh ngang gửi chuyển phát nhanh thế à mày tưởng mày mua bề bề que cay hả mày bị ngu à? Từ nay tao bỏ nghề cảnh sát, chuyên phục vụ chuyển hàng cho nhà mày!”
Bưu kiện tình yêu của thiếu gia chẳng thấy bóng dáng.
Tiết Khiêm xót của mắng Lương Hữu Huy lãng phí tiền bạc, tiện tay móc chìa khóa mở cửa vào nhà.
Trên bàn phòng khách vẫn còn hộp cơm ăn thừa của gã từ trước hôm đi công tác, chắc cũng mọc mốc sinh giòi rồi?
Tiết Khiêm lấy báo bọc hộp cơm và đống lộn xộn trên bàn, nhét vào thùng rác, đàn ông độc thân sống thế là ổn rồi.
Đây là căn hộ một phòng khách một phòng ngủ mà gã thuê, trước kia cũng sống cùng người yêu, sau khi chia tay thì người nọ dọn hết đồ đạc chỉ trong một đêm, căn hộ chỉ còn mình gã lập tức trở nên trống trải, xung quanh chỉ có bốn bức tường, chẳng còn chút sức sống.
Lần trước gã còn dè bỉu Hãn Hải Lâu của ngài Lăng trông giống nhà xác, thực ra căn biệt thự từ thời dân quốc của Lăng Hà rất đắt đỏ, rất có phong cách, nơi giống nhà xác phải là căn hộ rẻ bèo này, ngày ngày đón tiếp cái xác không hồn là gã.
Bình thường gã cũng chẳng muốn về nhà, về nhà chỉ để ngủ là hết.
Đường tình không suôn sẻ, thôi thì dùng cách lao đầu vào công việc để làm tê liệt cảm xúc, cố gắng bới ra vài thú vui và thứ gì đó để theo đuổi cho qua những tháng ngày nhạt nhẽo vô vị này, tranh thủ lúc còn trẻ còn giỏi, kiếm thêm chút phụ cấp tăng ca, lĩnh thêm vài lá cờ chiến sĩ gương mẫu.
Trừ phá án, cuộc đời chẳng còn gì để truy cầu.
Đang thất thần, Lương Hữu Huy lại bắt đầu tán nhảm.
Tiết Khiêm không khỏi dịu dàng đáp lại, “Hữu Huy này, lần sau đừng tặng gì nữa, cái này gọi là nhận hối lộ của nghi phạm đấy, không được tặng đâu.”
Câu trả lời của Lương Hữu Huy dường như có thể biến thành linh vật moe moe phấp phới khắp màn hình, “Nếu tặng quà cho bạn trai thì không gọi là nhận hối lộ đâu mà, phải gọi là cống hiến cho tình yêu!”
Tiết Khiêm im lặng nở nụ cười, trong lòng cũng hơi cảm động và thoáng chút hiền hòa.
Tiết Khiêm vào phòng ngủ, quần cũng lười cởi, cứ thế ngã xuống giường.
Bên tai còn nghe tiếng Lương thiếu gia nói chuyện, nhưng tại khoảnh khắc ngã xuống, khóe mắt gã phát hiện điểm kỳ lạ trên chiếc tủ đầu giường.
Làm cảnh sát phải có đôi mắt rất tinh tường, liên tục đào manh mối tìm chứng cứ xung quanh, thói quen này đã ăn vào máu, gã biết rõ từng mảnh giấy cục vôi trong nhà mình, ánh mắt không chứa chấp vật thể lạ.
Đội trưởng Tiết dùng hai ngón tay nhẹ nhàng gắp tờ giấy trên tủ đầu giường lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ sửng sốt.
Liếc xem nội dung, gã thẳng tắp bật dậy khỏi giường, dây thần kinh và mạch máu khắp người cùng nổ vang, lập tức rút súng lục sau lưng!
“Hữu Huy, tôi ngủ trước đây, nói chuyện sau nhé.” Tiết Khiêm thẳng thừng tống cổ Lương thiếu gia trước.
Gã vô thức nín thở, tai nghe động tĩnh tám phương, mở chốt súng, nhìn quanh căn phòng ngủ.
Giữa ánh sáng mờ mờ, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề và bước chân cố tình nhấc khẽ của gã, Tiết Khiêm nghiêm mặt, hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ, cầm súng rà soát phòng ngủ một lần, lại cẩn thận rà soát phòng bếp và toilet.
Góc phòng ngủ có một chiếc hòm nhỏ bằng da, bên trong đầy ắp tiền giấy mới tinh được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Món quà này giá trị hơn lễ vật tình yêu của Lương thiếu gia rất nhiều lần, ước chừng khoảng ba mươi vạn.
(~100tr)
Ngoại trừ vật này thì không còn dấu vết khác, cũng không tìm được camera hoặc máy nghe trộm.
“Đ*t mẹ mày.” Tiết Khiêm bật ra câu chửi từ kẽ răng, cơn giận lôi đình thẩm thấu vào từng đường vân trên trán và khóe miệng gã, mất vài giây lưỡng lự, nhưng tất cả những cảm xúc yếu đuối khiếp đảm bồi hồi đắn đo chỉ ngẫu nhiên hé lộ một thoáng, rồi nhanh chóng bị nghiền nát thành hư không bởi một sức mạnh vô cùng to lớn, làn nước mênh mông bao trùm tâm trạng gã.
Kẻ viết thư cố tình dùng kiểu chữ phỏng Tống tiêu chuẩn để không phân biệt được bút tích:
Đội trưởng Tiết, mấy ngày nay anh phá án kiên cường, lao khổ công cao, tới lúc nên nghỉ thì cứ nghỉ ngơi đi.
Dù sao có chết cũng chẳng liên quan tới người ngoài, mạng là của anh thôi.
Dừng lại đúng lúc, rút tay về đi, khoan dung được thì khoan dung.
Khoan dung cho người khác cũng là khoan dung cho anh đấy!
Chúng tôi nghe nói, đội trưởng Lục tiền nhiệm của anh sống không thức thời, bất hạnh chết oan chết uổng, đáng tiếc làm sao.
Đội trưởng Tiết, anh đừng giẫm lên vết xe đổ của đội trưởng Lục, chúng tôi hi vọng anh có thể phú quý thọ mạng, từng bước thăng quan, già trẻ lớn bé trong nhà an khang êm ấm, chúng ta còn nhiều thời gian mà!
…
Đây là uy hiếp gã bằng giấy trắng mực đen, muốn gã rút tay về, đừng tiếp tục điều tra.
Chấm dứt điều tra sẽ nhận được ba mươi vạn đút lót, tiếp tục điều tra sẽ lấy mạng mày.
Tiết Khiêm đứng bên giường, lặng lẽ mở rèm cửa sổ, phạm vi phía dưới là bãi cỏ vườn hoa, phân nửa diện tích đã lộ ra màu đất.
Khu chung cư cũ kỹ này rất tầm thường, chủ công trình cực kỳ qua loa với sự nghiệp xanh hoá, tùy tiện trồng mấy cây sồi xanh để đối phó với với lãnh đạo rồi thây kệ.
Công ty bất động sản đang tu sửa bãi cỏ, gió thổi một cái là bụi đất tung bay, chẳng khác gì công trường xây dựng.
Bảo vệ ngoài cổng chỉ thùng rỗng kêu to, trực 24 tiếng thì 20 tiếng ngủ gà ngủ gật, không cần phải hỏi khẩu cung làm gì.
Camera trên hành lang chỉ trang bị cho có, chưa bao giờ ghi hình.
Gã đảo mắt nhìn quanh một lượt, không phát hiện điểm nào lạ thường, nhưng đối phương dọa dẫm thật sự.
Kẻ địch phách lối này đặt tờ giấy vào phòng ngủ của gã trong lúc gã không mảy may đề phòng và phát giác, chính là nói cho gã biết, chúng tao lui tới phòng ngủ của mày rất tự nhiên, chúng tao có thể dễ dàng giẫm bẹp mày!
Tiết Khiêm nhanh chóng sắp xếp lại các đối tượng mà gã quan sát gần đây.
Thứ nhất, Thích Bảo Sơn chủ tịch tập đoàn Bảo Đỉnh, con nuôi Nghiêm Tiêu có liên quan cũng buộc phải tính vào.
Thứ hai, Lăng Hoàng có tiền án ấu dâm, hơn nữa còn chưa rõ sống chết.
Thứ ba, Trương Đình Cường, “Đình trọc” cầm đầu đám xã hội đen ở tam giang, hiện chưa rõ tung tích.
Tờ giấy này do ai viết?
Hay là… ba người này đều có liên quan, mạt cưa mướp đắng thâm tàng bất lộ?
…
Cách khu chung cư của Tiết Khiêm một con đường, có chiếc xe trang bị kính chống đạn màu trà nấp dưới bóng cây.
Từ chỗ đậu xe có thể quan sát Tiết Khiêm phóng về nhà, nhưng Tiết Khiêm đứng trên lầu lại không nhìn thấy chiếc xe này.
Ngồi ở ghế trước là hai vệ sĩ áo đen lạnh lùng trầm tĩnh, vừa thấy đã biết là dân chuyên nghiệp.
Hai vệ sĩ này hình như xuất thân từ quân đội hoặc vận động viên võ thuật, đấu vật.
Người đàn ông ngồi phía sau dùng gel vuốt tóc ngay ngắn, không một sợi xô lệch, áo cao cổ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen che khuất nửa dưới khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt quắc thước gầy gò càng thêm kín đáo, khí chất lão luyện, cả thân thể được bao bọc bởi tầng mây đen đầy bí hiểm.
Người này chính là chủ tịch tập đoàn “Lương thị” tại Yên đô, Lương Thông tiên sinh.
Tuy nhiên vị chủ tịch cấp cao xuất hiện ở địa phương này, đích thân làm chuyện vặt vãnh này, quả thật có phần gióng trống khươ chiêng, dùng dao mổ trâu giết gà, phái tay chân đi không phải hơn sao?
Lương Thông bấm một dãy số, khàn khàn nói, “Đã làm theo kế sách của anh, hẳn Tiết Khiêm đã nhìn thấy tờ giấy và hòm tiền, nhưng rất khó kết luận người này sẽ nghe lời hay không.
Tôi thấy hơi quá tay, Tiết Khiêm này rất khó trị.”
Người bên kia đầu dây dùng tiếng cười dõng dạc xé toạc không khí nặng nề trong xe, “Làm người thì phải tiếc mạng, ai cũng yêu tiền cả thôi.
Trên đời này làm gì có ai không cần tiền, không cần mạng? Ngu hết thuốc chữa.”
Lương Thông sầm mặt, “Người này còn phiền toái hơn đội trưởng Lục ngày xưa, diệt được phán quan, dạ xoa lại xuất hiện.”
Người bên kia không thèm để ý, “Phiền toái hơn đội trưởng Lục? Vậy ông đưa gã đi gặp đội trưởng Lục thôi.”
Lương Thông, “…”
Lương Thông nặng nề dập máy, lại nhanh chóng gọi tiếp một cuộc, “Hữu Huy?”
“Dạ… Ba ạ…” Chuột con nghe giọng mèo già, vội vàng cung kính hành lễ, “Con có ra ngoài chơi đâu ạ, con đang ngủ trong khách sạn mà!”
“Được rồi, thôi đừng ngủ nữa.” Lương Thông độc đoán ra lệnh, “Thu dọn hành lý ra sân bay, về nhà với ba.”
“Con còn công chuyện, làm xong con sẽ về.” Chuột con họ Lương sao nỡ bỏ về nhà? Cậu đã quyết tâm thường trú tại khách sạn Lâm Loan để ngày đêm tương tư anh Tiết của cậu.
Thường thường còn lấy cớ đến Cục cảnh sát Lâm Loan dạo một vòng, tặng hoa tặng quà cho đồng chí Tiết, cộng thêm tán tỉnh trêu ghẹo,