Đàn ong vỡ tổ nhao nhao lúc nãy, bây giờ phát hiện chưa có thương vong, nỗi sợ hãi và thấp thỏm của quần chúng thôn dân tức khắc tan thành mây khói, lúc này giận dữ xắn tay áo, hôm nay phải khiến con đường nhựa từ thôn Vũ Bình tới Hồi Mã Trấn máu tươi ba thước thì mới cam lòng.
Dư Trọng Hải loạng choạng đứng trên bức tường đã sập hơn nửa, nhìn lá cờ đỏ thắm lắc la lắc lư giữa bầu trời ảm đạm.
Lão rất áy náy vì suýt làm liên lụy hàng xóm, khóe mắt ngấn lệ, thâm tâm cảm thấy mình đã bị dồn vào góc tường không có lối thoát.
Những người nông dân cả đời cắm mặt vào bùn đất, căn nhà là tài sản quý giá nhất của họ.
Nghiêm tổng rất trượng nghĩa trèo lên đầu tường an ủi lão hàng xóm, ngồi bên cạnh khuyên nhủ thật lậu.
“Có lỗi với mẹ con quá.” Dư Trọng Hải thầm kể khổ với Nghiêm Tiểu Đao, “Tháng trước người trên huyện vừa đến thảo luận chuyện bồi thường, là một vị cục trưởng nào đó họ Đàm, tự nhận là người phụ trách hạng mục khai phá này, ba hoa chích choè đủ thứ ngon ngọt, hóa ra tất cả chỉ là bịp bợm, lừa gạt lũ không có học thức, không biết đọc chữ tụi ta! Một xu không trả mà chặt cây phá nhà…”
Nghiêm Tiểu Đao vội an ủi, “Chú đừng lo, con chưa nghe nhắc tới người phụ trách này bao giờ, để con về nói chuyện với người ta.”
Chú Dư cũng là người nhìn hắn trưởng thành, Nghiêm Tiểu Đao lại nhìn con gái chú Dư trưởng thành.
Hồi còn nhỏ hắn cũng trèo lên bờ tường ném đá chọc các bạn gái, bây giờ nhìn bức tường đổ nát, trong lòng cũng rất khó chịu.
Hắn rất thông cảm với hoàn cảnh nhà Dư Trọng Hải.
Xét cho cùng, Nghiêm Tiểu Đao vẫn còn kha khá vốn liếng, sau này bất kể đi đâu cũng có đường lùi ổn thỏa.
Hắn để lại căn nhà ở quê chỉ như giữ gìn chút “hương đồng gió nội”, thỉnh thoảng về đây du sơn ngoạn thủy, chẳng cần lo lắng gì về sau.
Căn nhà cũ ở Hồi Mã Trấn bị phá, hắn có thể đưa mẹ nuôi lên biệt thự sang trọng trên thành phố.
Nếu lúc này mẹ con Nghiêm thị cũng oán than rằng nhà mình xui xẻo thê thảm thì nghe giả tạo và điệu bộ quá.
Vận may của Nghiêm thị quá tốt, thiện tâm được thiện báo, nửa đời sau có chỗ dựa kiên cố là Nghiêm Tiểu Đao.
Nhà chú Dư lại không có con trai, chỉ có hai cô con gái, một cô đã gả sang huyện bên cạnh, thường thường không về nhà, cô còn lại đang đi học trên thị trấn.
Dư Trọng Hải rất thích Nghiêm Tiểu Đao, từng tưởng tượng Tiểu Đao cưới cô con gái lớn nhà lão, về làm con rể lão, con gái lấy chồng cách nhà có một trăm mét, con rể sẽ thường xuyên sang nhà lão đỡ đần việc nặng, ý tưởng này tốt đẹp biết bao.
Ai ngờ về sau Nghiêm Tiểu Đao đột nhiên đổi thân phận, trở thành con nuôi của ông chủ lớn, không còn là đứa con hoang bơ vơ không nơi nương tựa được nhặt về nuôi nữa, giấc mộng đẹp của lão Dư thế là tan vỡ.
Trong nhà còn chẳng có nổi một người đàn ông khỏe mạnh, nên mới bị khinh thường và sỉ nhục, có đánh nhau cũng chẳng đánh lại đám lưu manh ác bá trong thôn.
Cho nên đừng dồn người ta vào đường cùng, những người nông dân chân chất, tài sản chẳng có bao nhiêu, tới lúc không nơi nương tựa, tất cả những gì họ có thể dựa vào chỉ là sức lực tay chân và lòng dũng cảm của chính mình.
…
Nghiêm Tiểu Đao khuyên nhủ chú Dư xong, lúc quay đi, vẻ mặt thình lình chuyển sang tức giận.
Dù sao nhà hắn cũng bị phá sập, bị chọc giận như thế, chuyện này chưa xong đâu!
Nghiêm Tiểu Đao lướt qua đám người đang ì xèo như cái chợ, phát hiện gã đầu trâu mặt ngựa lái máy xúc đang chột dạ nấp sau bánh xe.
Hắn nhấc gã lên chỉ bằng một tay, đặt gã trên bánh sau của máy xúc, giơ chân chặn đứng ý đồ chạy trốn của gã, “Mày nói thật thì hôm nay tao không lột da mày, đứa nào sai mày phá nhà chúng tao?!”
Nghiêm tổng ra oai, tơ máu hằn lên đôi mắt cũng đáng sợ vô cùng, chưa cần rút đao, kẻ bị đe dọa đã tè một bãi trong quần.
Gã lái máy xúc này thực ra cũng chỉ là dân thuê mướn, cuống cuồng né tránh cú đá phẫn nộ của Khoan Tử.
Nhận thức của người dân sinh sống nơi hoang vu hẻo lánh còn xa mới đạt tới trình độ “Lúa đầy kho, ấm no đạo lý”, bình thường bị giẫm đạp sỉ nhục, từ lâu đã hình thành thói quen coi mạng như cỏ rác, bất kể là mạng người khác hay thậm chí là mạng của mình, họ cũng đều khinh suất và hời hợt.
Những người này cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, vất vả kiếm miếng cơm ăn dưới tầng thấp nhất của nơi khỉ ho cò gáy này, chút lợi ích bị tranh cướp, bòn rút từ các tầng trên, lọt xuống dưới này đã thành cặn bã, nhưng cũng đủ khiến họ bất cần nhân cách, danh dự, lương tâm hay bất cứ từ ngữ nào đại diện cho phẩm hạnh.
Gã lái máy xúc nói, “Phá, phá nhầm ạ.”
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, “Phá nhầm?”
Gã nọ cũng vô cùng sợ hãi, nhìn thấy quần áo ngoại hình Nghiêm tổng và đám tiểu đệ phía sau, biết mình chọc phải lũ côn đồ hung ác rồi, khí thế càn quấy đồ sát dân lành lúc nãy đã biến thành hư không từ lâu, “Nhầm nhầm nhầm nhầm thật ạ! Mới đầu họ bảo em phá nhà số 18, nên em mới phá nhà anh, rồi họ lại bảo em là phá nhà số 19, không phải số 18!… Em, em, việc này thật sự không phải tại em, em không biết gì hết ạ…”
Nghiêm Tiểu Đao thật sự nổi trận lôi đình, máu dồn lên não, “Đ*t mẹ mày bảo nhầm là nhầm thế nào?!”
Hắn nhìn chòng chọc gã lâu la đang run lẩy bẩy nọ, thấp giọng hỏi, “Chủ mày là đứa nào? Đứa nào bảo phá?”
Gã nọ mếu máo lắc đầu, “Em không biết ạ, em chỉ, em chỉ được đội tháo dỡ thuê về thôi ạ…”
…
Bước ra khỏi đám đông, Nghiêm Tiểu Đao vung tay, thần thái rất lãnh tụ, hoặc chí ít cũng rất đại ca, “Thôi, không tranh cãi về đống đổ nát kia nữa, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này cho sớm.”
Đ*t mẹ nó, phá nhầm ấy hả?
Nghiêm Tiểu Đao không tin vào chữ “nhầm” này, phỏng chừng có nguyên nhân khác.
Nếu hôm nay thật sự đè chết người, máu văng tung tóe trước cổng thôn, kẻ gánh vác trách nhiệm cuối cùng trong trại tạm giam là lũ tôm tép không rõ nội tình này, trần đời chưa bao giờ thiếu lũ tiểu nhân làm xằng làm bậy chỉ vì năm đấu gạo.
Lột vỏ lũ tôm tép này cũng vô ích, không bới ra được tí thịt nào.
Chuyện hôm nay sẽ làm rõ vào hôm khác, trước mắt tuyệt đối không thể ở lại Hồi Mã Trấn, đúng lúc căn nhà bị phá, cứ đưa mẹ về trụ sở của hắn ở Lâm Loan, có người thân cận bảo vệ thì hắn mới yên tâm.
Nghiêm thị vẫn nuối tiếc khôn nguôi, trong đầu chỉ nghĩ đến căn nhà mà bà cất công coi sóc bao năm, “Trong nhà còn bao nhiêu đồ của mẹ con mình, sao bỏ lại hết được! Quần áo ngày xưa của con, còn ảnh chụp hồi trước của con nữa…”
“Mẹ à…” Nghiêm Tiểu Đao cũng rất không đành lòng.
Ngài Lăng nhanh trí nhanh miệng xen vào, “Nghiêm tổng sờ sờ ở đây, từ giờ mỗi ngày bác đều gặp anh ấy, còn cần xem ảnh làm gì nữa?”
Nghiêm thị cảm thấy câu này có lý.
Bà nói tiếp, “Còn mấy thứ bác làm…”
Suốt dọc đường đi, mẹ Nghiêm đau lòng không dứt, nhắc mãi các món đồ bà tự thêu tự may, vỏ chăn vỏ gối, khăn trải bàn, bọc sô pha, tấm phủ TV, tấm phủ thùng, tấm chụp đèn, tấm phủ quạt điện, tấm phủ máy hút khói…
Nghiêm Tiểu Đao đến nhức cả đầu vì danh sách tấm phủ này.
Nghiêm Tiểu Đao đánh mắt ra hiệu cho Phong Phong, “Thôi thôi thôi, kéo mấy đứa chạy về bãi phế liệu, tìm cái gì còn nguyên thì lấy lại làm kỷ niệm cho mẹ anh, rách rồi thì vất, không cần nữa.”
Nghiêm thị vẫn còn nỗi lo lắng âm thầm, không dám hỏi con trai, lại tín nhiệm Lăng Hà hơn, bèn lặng lẽ hỏi, “Vị cha nuôi kia không ở cùng nó hả con?”
Lăng Hà lắc đầu, thẳng thắn cười nói, “Bác cứ yên tâm, họ không sống cùng nhau, không thì con cũng không dám lộ mặt, chân của con cũng không được chữa khỏi!”
…
Cây hòe lớn ngoài cổng thôn vẫn im lìm và thờ ơ trước trò hề ngoài ý muốn này, lặng lẽ quan sát lũ chuột nhắt lòng dạ khó lường nấp trong khe hở giữa đống đổ nát.
Cây đại thụ này biết hết tất cả, nhưng không nói lời nào.
Dưới tán cây có một đám người ngồi trong xe theo dõi biến cố to lớn này.
Đám người nọ ác ý chế nhạo người dân trong thôn bôn ba hô hào, mạng sống chỉ bằng con kiến, thứ khoái lạc này cũng giống việc nghiền nát bầy kiến không có sức phản kháng dưới chân, dù rằng chính bản thân đám người này cũng chỉ là lũ tay sai với xuất thân hèn mọn, không có bản lĩnh tự lập môn phái, nhưng lại rất am hiểu việc nối giáo cho giặc.
Chứng kiến sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Tiểu Đao, lũ tay sai kinh ngạc bàn tán.
Chúng đều nghe lệnh của ông chủ hiện đang yên vị trong thùng xe, mặc bộ Âu phục hoa lá dung tục, cổ đeo xích vàng nặng chừng ba lượng, tay rút một điếu xì gà cao cấp.
Bộ Âu phục thể hiện khí