Quách Triệu Bân dán mắt nhìn Lăng Hà điềm nhiên tản bộ nhưng thực chất là đang lục soát tìm người trong camera, ấn chuông gọi quản lý đội bảo vệ, chỉ vào màn hình nói, “Có người muốn con cá tươi này, bắt lấy nó trước, chưa biết chừng đêm nay lại thêm ‘món chính’!”
Quản lý đội bảo vệ tỏ vẻ ngập ngừng, đứng im không nhúc nhích.
Quách Triệu Bân không phải sếp của Cẩm Tú Hoàng Đình, đúng là vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm!
Lương Thông cảnh giác truy hỏi qua điện thoại, “Cậu định bắt ai?”
“Thằng nhãi họ Lăng, nó cũng vào theo đây này.” Quách Triệu Bân dửng dưng cười khẩy, ý tứ chòng ghẹo lồ lộ ra ngoài, “Trăm nghe không bằng một thấy ha ha, ngọt hơn cả đàn bà! Tự chui vào lưới thì đừng trách bọn tao thu lưới về.”
Lương Thông suýt thì buột miệng, đcm ai là “bọn tao” với mày?
“Cậu thôi ngay cho tôi, đây là chỗ nào!” Lương Thông lớn tiếng ngăn cản, “Đây là sản nghiệp đứng tên tôi, cảnh sát đang chặn bên ngoài, đừng có đụng vào Lăng Hà, đừng gây chuyện cho tôi.”
Quách Triệu Bân sinh lòng bất mãn, khó chịu nói, “Chủ tịch Lương này, cuối cùng tôi mới hiểu nhé, rõ ràng ông không tôn trọng tôi, mà cũng chẳng nể mặt cậu tôi đâu nhỉ? Lúc khấm khá phát tài thì ôm ôm ấp ấp, ước ước ao ao được gọi anh gọi cậu! Ngày xưa không có cậu Đình nhà tôi giật dây bắc cầu nói khéo từ bên trong thì cái nhà chứa này của ông có phất lên được không? Cái đcm ông đã bị triệt phá càn quét san thành bình địa từ lâu rồi! Bây giờ mới chỉ phát sinh chút phiền toái nhỏ mà ông đã xoắn hết cả lên đòi qua cầu rút ván à? Sao chả có nghĩa khí gì thế hả chủ tịch Lương?”
Lương Thông, “…”
Lương Thông hổn hển không muốn đáp lời, để đường dây chìm vào im lặng, chính là đang im lặng phản kháng những người này.
Là một doanh nhân cực kỳ thành đạt, lão am hiểu cả chính trị và thương trường, cùng với mối quan hệ cộng sinh giữa các thế lực quyền quý vẫn luôn dựa dẫm ký gửi lẫn nhau.
Lão đã không còn khả năng thoát ra khỏi tấm lưới khổng lồ này, chung quy vẫn không muốn nghênh ngang đắc tội với tâm phúc của cấp trên, mà hiện tại Đình gia đang sắm vai nhân vật “tâm phúc” nọ, đến mức thằng “cháu trai” ất ơ kia cũng dám ngang ngược hống hách thế này.
Đệch mẹ nó chứ, một chữ “cậu” mà định ăn cả đời, một thằng giang hồ du thủ du thực mà dám diễu võ dương oai trước mặt ông nội mày sao? Trâng tráo hèn hạ… Lương Thông nghiến răng nghiến lợi, căm hận tận xương, cảm giác bị nắm nhược điểm và uy hiếp cực kỳ khó chịu.
Nhưng lửa đã cháy tới gót chân lão, phiền toái này muốn bỏ cũng không bỏ được…
Lăng Hà bước trên tấm thảm gấm êm ái mềm mại, đèn tường hai bên phục chế lại bóng dáng của y, hoàn mỹ hắt xuống tấm thảm.
Các lối đi trong cung điện chồng chéo chằng chịt, Lăng Hà trí nhớ rất tốt, mạch lạc loại bỏ những con đường đã đi qua, tuy nhiên vẫn thấy mờ mịt và phân vân giữa quần thể kiến trúc phức tạp rắc rối như tổ ong này.
Y biết bên trong cung điện này có rất nhiều camera giám sát, chắc chắn gương mặt y đã bại lộ từ lâu.
Các nhà hàng, quán bar mang phong cách khách nhau mời chào thượng khách giàu có bằng đèn đuốc xa hoa tráng lệ.
Nơi này được ca tụng là hội sở bậc nhất Yên thành, quả nhiên bất kể là thức ăn thông thường hay cao lương mỹ vị “thịt người” đều hội tụ đầy đủ hương vị và màu sắc đa quốc gia.
Lăng Hà đi qua một nhà hàng kiểu Pháp, khóe mắt liếc thấy món cà phê phân voi được liệt kê trên thực đơn bên ngoài, trùng hợp ghê, y lại vô tình gặp được người quen tại cái nơi nồng nặc mùi cà phê phân voi này.
Cậu chủ nhỏ Lương Hữu Huy bị mấy gã công tử líu lo vây quanh, kề vai sát cánh hàn huyên đủ thứ chuyện.
Lương thiếu gia mặc T-shirt trễ cổ bó sát người, cổ áo thiếu điều trễ tới rốn, mái tóc xịt keo bóng loáng tỏa sáng dưới ánh đèn.
Lương Hữu Huy vào hội sở từ cổng sau.
Đội phó Phương canh gác cổng sau lập tức báo cáo cho ma thú Tiết Khiêm trấn thủ trừ tà tại cổng trước, “Đội trưởng, Lương thiếu gia vừa lái xe vào, nhìn vẻ mặt và tốc độ thì có vẻ là vào chơi thôi, hình như không đề phòng gì hết.”
Qua bộ đàm, Tiết Khiêm không lên tiếng.
Gã có thể nói gì đây? Định dùng mặt Lương Hữu Huy thay cho “thẻ VIP”, “cầu thang”, “lá chắn”, hay là xách cu cậu ra làm “con tin” luôn? Có một số việc gã không muốn làm, mà cũng chẳng làm nổi, bây giờ Tiết Khiêm không muốn nghe thấy cái tên tên Lương Hữu Huy, coi như không quen biết người này.
Lúc này Lăng Hà đang trước cửa nhà hàng đợi Lương Hữu Huy.
Nói y là nhân viên phục vụ thì khuôn mặt y thật sự quá kinh thiên động địa; nói y là trai bao bình thường thì đôi mắt mang độc lại quá chính trực hiên ngang, chằm chằm nhìn thẳng vào Lương đại thiếu gia giữa đám người, nhoẻn miệng cười quyến rũ vô ngần, rành rành thể hiện ngụ ý mời gọi đầy khăng khít miên man.
Mấy gã công tử không hẹn mà cùng hiểu lầm, cười ầm ĩ đẩy Lương Hữu Huy tới trước mặt Lăng Hà.
Lương Hữu Huy nhìn thấy Lăng công tử thì sợ khiếp vía.
Viền mắt đen ánh kim câu hồn đoạt phách, chói mù mắt cậu rồi…
Lăng Hà biết thời biết thế dụ bắt luôn thái tử, khoác vai Lương Hữu Huy rêu rao khắp nơi trên hành lang rực rỡ ánh đèn.
Trong bể cá tươi Cẩm Tú Hoàng Đình, kẻ mắt đen ánh kim chính là ám chỉ với thượng khách rằng mình đang mặc quần lót ren và đi tất da chân màu đen.
Tất nhiên Lương Hữu Huy không có gan mơ tưởng đến nửa thân dưới của Lăng công tử, trước mặt Lăng Hà, cu cậu chỉ như bé mèo nhà tí xíu ngoan ngoãn đứng trước quý ngài mèo bengal to lớn.
Huống chi cậu còn bị vầng hào quang kiều diễm chói lòa của y đạp xuống làm nền, thật sự chẳng thoải mái tẹo nào, chiều cao của Lăng Hà trong mắt cậu cũng mang đầy tính xâm lược và cảm giác áp bức, mỗi lần cậu muốn lại gần vị đại gia này là một lần phải tự ép mình ngửa lên 45 độ, chuột rút cổ tới nơi rồi.
Lương Hữu Huy ngớ người, “Ớ, sao cậu đến đây?”
Lăng Hà tủm tỉm, “Tôi đến thăm anh mà, ba anh có đây không?”
Lương Hữu Huy thốt ra, “Hi vọng là không… À, không phải, tôi chưa gặp ba tôi.”
Lăng Hà nói, “Quá tốt.”
Lương Hữu Huy ngẫm lại, “Tiểu Đao đi cùng cậu đúng không? Tiểu Đao đâu rồi?”
Lăng Hà nở nụ cười từ tâm khảm, tốt bụng suy nghĩ thay cậu chàng, “Thiếu gia à, trước tiên anh đừng quan tâm Tiểu Đao ở đâu, tôi có thể nói cho anh biết đội trưởng Tiết của anh bây giờ đang cách ở anh không xa đâu nè.”
“Hả?” Hai dòng trạng thái kỳ diệu là sung sướng hò reo và tim đập thình thịch đồng thời tập kích bộ não Lương Hữu Huy, nóng và lạnh cùng lúc giáp công khiến cậu chàng run bắn, nhưng xen lẫn với mừng rỡ lại là chột dạ vô tận vô cùng, “Anh Tiết của tôi cũng đến hả?… Ảnh đến truy quét tệ nạn à?!”
Dạo này Lương Hữu Huy bị ông bô truy như diều hâu bắt gà con, bủa vây chặn kín không còn chỗ trốn, mỗi ngày cu cậu chỉ dám gửi vài tin nhắn đong đưa coi như tự an ủi, không ngờ hôm nay anh Tiết lại chủ động đến tận đây.
“Lương thiếu gia à, tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp một tay, xong việc tôi sẽ cho anh biết đội trưởng Tiết đang đợi anh ở đâu.” Lăng Hà nấp trong góc chết tại toilet, vào thằng vấn đề, “Làm sao lên được tầng tám? Thang máy các tầng bị khóa hết rồi, đưa thẻ từ của anh cho tôi! Còn nữa, trừ các lối ra vào ở mặt ngoài thì còn đường nào khác không?”
Khi trù tính kế hoạch, ngài Lăng luôn tính trước ba bước.
Đầu tiên phải tìm được Quách Triệu Bân; sau đó giả sử Quách Triệu Bân cuống cuồng chạy trốn hoặc y và Tiểu Đao bị bao vây thì đường lui ở đâu?
Hiếm khi Lương thiếu gia thông minh đột xuất, cảnh giác hỏi, “Cậu lên tầng tám làm gì chứ?”
“Nghiêm Tiểu Đao lén lút đến đây thuê phòng hò hẹn với hồng nhan tri kỷ sau lưng tôi, tôi lên tầng VIP bắt gian phu dâm phụ, đưa thẻ từ của anh cho tôi.” Mạch não của ngài Lăng luôn bất bình thường, hàm hồ quẳng ra một lý do nghe có vẻ tiện nhất.
Nhưng lý do mà Lăng Hà thuận miệng tung ra lại thật sự thần kỳ, hoàn toàn phù hợp với mong mỏi của Lương thiếu gia.
Trong suy nghĩ đơn giản thẳng thắn của Lương Hữu Huy, chỉ có lý do này mới giải thích thỏa đáng được vì sao Lăng công tử xuất hiện ở Cẩm Tú Hoàng Đình vào đúng lúc này.
Bắt gian phu dâm phụ à, rất hợp lý mà.
…
Tô Tinh khẽ nhón đuôi váy, hương thơm tinh khiết nhẹ nhàng lướt qua hành lang.
Nước hoa hương hoa lê Anh quốc của cô theo gió luồn vào một căn phòng đang vọng ra tiếng đàn ông nói chuyện, đó là văn phòng thư ký của chủ tịch Lương.
Thư ký quay lại, trông thấy Tô tiểu thư thì bịt ống nghe, híp mắt cười, Tô tiểu thư tiện thể ngồi lên bàn làm việc.
Thư ký đang gọi điện cho sếp, “Chủ tịch Lương, ngài dặn dò…”
Người này không thể rời mắt khỏi tuyệt đại giai nhân trước mặt, ánh mắt mờ ám, một bàn tay vuốt ve bắp đùi Tô tiểu thư, bị Tô tiểu thư dùng đầu ngón tay hất ra.
Tô Tinh lè lưỡi vẻ như thiếu nữ dỗi hờn, mấp máy miệng nói: Anh Vương, bao giờ chủ tịch Lương đến ~~~
Thư ký Vương qua quýt trả lời sếp, “Dạ, đã thấy cậu Lăng trong camera… Đúng, đúng là cậu ta.
Còn một người khác…”
Những lời này vốn phải là tuyệt mật không được tiết lộ với người ngoài, nhưng đám đàn ông ngu xuẩn trên đời vẫn liên tục mắc mưu vì mất cảnh giác trước mỹ nhân.
Tô Tinh nhoẻn cười xinh đẹp, những ngón tay nhỏ nhắn mịn màng như ngọc xoa nắn vành tai và thái dương của thư ký Vương, khiến gã đàn ông đạo mạo nghiêm trang trong bộ Âu phục bật dậy khỏi ghế, cuống quýt men theo hương hoa lê, ý đồ hôn lên tóc mai của Tô tiểu thư, trong tay vẫn cầm điện thoại, “Đúng, hình như là Nghiêm tổng… Bây giờ tính sao thưa sếp? Có cần báo đội trưởng Trịnh tới cứu sân không…”
Chỉ trong khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi, Tô Tinh đã thành công.
Với tay nghề và sở trường của cô, bên dưới cái xác thối tha của gã đàn ông nọ thiếu bao nhiêu miếng thịt, từng miếng thịt mọc ở đâu, tổng cộng trên người có bao nhiêu lớp quần áo, đồ vật quan trọng thường giấu ở vị trí nào, cô đều rõ như lòng bàn tay, vừa ra tay đã tìm được chính xác.
Tô Tinh đẩy trợ lý Vương đang trơ trẽn định chấm mút ra, nở nụ cười ngọt ngào không chút tâm cơ, nhỏ nhẹ nói, “Đợi em xong việc, đêm nay rảnh rỗi sẽ đến tâm sự với anh.”
Thư ký không dám dập máy vào mặt sếp, vươn tay không bắt kịp tà váy của Tô tiểu thư, đành phải trơ mắt nhìn mỹ nhân ngư trượt khỏi tầm với như con cá chạch, xung quanh chỉ còn lại hương thơm…
Tô Tinh quay lại hành lang, mở một căn phòng ở giữa, lại vươn tay dưới hàng hiên mờ tối, kéo Nghiêm Tiểu Đao ra khỏi buồng gửi đồ.
Tô Tinh rút tấm thẻ từ ra khỏi phần đệm ngực của bộ váy dạ hội trễ cổ, “Đây là thẻ thang máy để lên tầng cao nhất.
Vũ trường và nhà hàng dưới lầu dù sao cũng nhiều tai mắt, nếu có nhân vật quan trọng nào đó tới đây ẩn nấp thì chắc chắn phải trốn ở tầng cao nhất.”
Nghiêm Tiểu Đao vô cùng cảm kích nắm lấy tay Tô tiểu thư.
Tô Tinh lưu loát nói, “Lương Thông đang ra lệnh cho thư ký, có lẽ định bắt anh ngay trong tòa nhà này, Tiểu Đao, anh phải thật cẩn thận, nhiều khả năng họ sẽ gọi cảnh sát tới.”
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Chẳng lẽ họ dám báo cảnh sát sao?”
Tô Tinh giải thích, “Nếu chủ tịch Lương gặp phiền phức thì sẽ lén báo với người của đội hình sự phân cục đến xử lý thay ông ta, bằng không Cẩm Tú Hoàng Đình trụy lạc như thế, sao còn dám huênh hoang trong thành?”
Nghiêm Tiểu Đao suy nghĩ, quả nhiên đội trưởng Tiết đạo hạnh rất sâu, cẩn thận đề phòng vô cùng hợp lý.
Tiết Khiêm còn không dám thông tin cho cảnh sát địa phương mà Lương Thông lại dám, thiện ác thị phi đảo lộn cả rồi.
Nghiêm Tiểu Đao dặn Tô Tinh, “Mau đi đi, đừng nấn ná ở đây nữa, không muốn liên lụy tới em.”
“Tiểu Đao, em hỏi anh một chuyện.” Tô Tinh khẽ nở nụ cười buồn bã, nhẹ nhàng vuốt lại cổ áo sơ mi cho Nghiêm Tiểu Đao như thường lệ, chính là xong việc sửa lại hành trang cho phu quân lên đường, “Em nghe người ta nói anh cưới chui rồi, có phải không?”
Nghiêm Tiểu Đao không muốn nói dối, trịnh trọng đáp, “Gặp được một người tôi thật lòng yêu thương, tôi muốn cưới người đó về.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tinh mở to, tuy nhiên không quá thất thố, khóe miệng nhoẻn cười rất chừng mực, “Người thương của anh hẳn phải là thiên tiên tuyệt sắc, không ai sánh bằng.”
Nghiêm Tiểu Đao gật đầu coi như ngầm thừa nhận, trong ánh mắt đắm đuối của hắn, người nào đó đúng là thiên tiên tuyệt sắc.
Bây giờ nhớ lại, chính khoảnh khắc đối diện với người bị giam cầm trong lồng sắt giữa nước biển lạnh cóng như băng bên mạn tàu “Vân Đoan Hào”, hắn đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu hết thuốc chữa.
…
Hoàng cung sơn trại như một sân đấu thú vừa rơi vào sóng cuộn biển gầm, các dũng sĩ Sparta và hổ báo lang sói đã tề tựu đông đủ, đều đang chờ hiệu lệnh để ra sân chém giết bất cứ lúc nào.
Trong sân đấu, các tiết mục khởi động nhàm chán vẫn diễn ra, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thượng khách hoàn toàn không hay biết gì, nam thanh nữ tú tiếp tục tiến vào từ cổng chính, rồi lại chậm rãi phân tán theo các lối đi chồng chéo nhằng nhịt…
Chiếc xe riêng của chủ tịch Lương lang thang vô định trên mấy khu phố gần Cẩm Tú Hoàng Đình, sau vài lần lượn vòng, tài xế cũng không hiểu chủ tịch đang định làm gì.
Lão không nên xuất hiện ở Cẩm Tú Hoàng Đình, bây giờ thò mặt ra thì khác nào miếng thịt mỡ dâng lên miệng Tiết Khiêm.
Lão cũng không dám hạ lệnh phong tỏa, đóng cổng thành nhốt Lăng