Tô Hữu Điềm dùng một chút tiền lẻ còn sót lại trên người mình bắt xe taxi, tài xế là một người đầu tóc hoa râm.
Sau khi cô đã lên xe, nói địa chỉ, ông nhìn qua kính chiếu hậu, thấy trên mặt cô ướt nhòe, liền hỏi: "Bạn học, cháu làm sao thế?"
Tô Hữu Điềm hít hít cái mũi, không nói lời nào.
Bác tài thấy cô chỉ mặc một cái áo ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, nhiều năm kinh nghiệm làm ông lập tức liền biết đây là có chuyện gì.
Ông thở dài một hơi, nói: "Các cháu mấy đứa trẻ này, có một tí chuyện là bỏ nhà ra đi, cũng không nghĩ đến rằng cha mẹ sẽ lo lắng.
"
Tô Hữu Điềm ngoe nguẩy đầu, sau một lúc lâu giọng nói mới bớt chua xót: "Cháu không có rời nhà bỏ đi.
"
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô, cho rằng cô đang mạnh miệng: "Vậy cháu đây là định đi đâu làm gì? Tối muộn như này, một cô gái, nguy hiểm cực kỳ, cháu không sợ ông sẽ kéo cháu đến một nơi vắng vẻ đem bán à? Nghe ông nói, ông cho cháu đi nhờ, cháu trở về nhận sai với cha mẹ, ngủ một giấc ngày mai tỉnh lại là như chưa có việc gì.
"
Tô Hữu Điềm nói: "Ông suy nghĩ nhiều rồi, cháu đang đi tìm người.
"
"Tìm người?"
Tài xế sửng sốt: "Cháu đã nói vậy thì thôi nhưng nơi đó cũng không thể đi, ông nhìn cháu ăn mặc khá tốt, sao lại đi đến nơi đó tìm người?"
Tô Hữu Điềm hơi hơi hít hít cái mũi, cô ngồi thẳng dậy: "Nơi đó làm sao vậy?"
Tài xế nói: "Cực kỳ loạn, tất cả đều là người nghèo, thường ngày đến cả ăn trộm cũng không muốn tới.
Ta lái xe biết bao năm rồi, cũng chưa có người nào muốn dừng ở nơi đó, loạn thật sự.
"
Tài xế cho rằng ông nói như vậy, Tô Hữu Điềm sẽ bị dọa lui, không nghĩ tới Tô Hữu Điềm sửng sốt, tiếp theo liền trầm mặc không lên tiếng mà rớt nước mắt.
Tài xế hoảng sợ: "Cháu gái, cháu lại làm sao?"
Tô Hữu Điềm bụm mặt, ồm ồm mà nói: "Ông cứ lái xe đi, cháu đến nhìn một cái, nếu không yên tâm, ông có thể chờ cháu ba phút hay không? Cháu lập tức liền trở về.
"
Tài xế nghĩ, cũng đúng, vì an toàn của đứa trẻ này, ông chờ ba phút cũng không có gì là ghê gớm.
Xe taxi lắc lư hai mươi phút, nước mắt trên mặt của Tô Hữu Điềm cũng đều khô.
Đã tới con đường ấy, bốn phía tối tăm, chỉ có một đèn đường ở chỗ ngoặt, tản ra ánh sáng tối tăm.
Tài xế nói: "Tối như vậy rồi cháu nhìn cái gì nữa, có lẽ người ta đã sớm ngủ rồi.
"
Tô Hữu Điềm ngoe nguẩy đầu nói: "Cháu nhìn một cái thôi, nhìn một cái liền an tâm.
"
Nói xong, cô mở cửa xe, tài xế nói: "Có chuyện gì thì lớn tiếng kêu ông nha!"
Tô Hữu Điềm nghe xong, chân thành nói: "Cảm ơn ông.
"
Tài xế xua tay, ý bảo cô chạy nhanh đi.
Tô Hữu Điềm kéo lại vạt áo, sau đó cúi đầu đi về phía trước.
Cô nhớ rõ lớp trưởng đã nói qua, nhà của Viên Duy ở trong một cái ngõ nhỏ, số nhà là 29.
Tô Hữu Điềm nhìn trái nhìn phải, nếu không đến gần thì căn bản không thấy rõ,