Ông Tư Nguyệt đi rồi, Tô Hữu Điềm liền nhìn Viên Duy giúp cô trải chăn.
Tô Hữu Điềm có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, cô bước đến nói: "Để tớ tự làm đi, để tớ tự làm đi.
"
Cánh tay Viên Duy duỗi ra, ngăn cô lại.
"Vướng víu.
"
Tô Hữu Điềm lui ra phía sau hai bước, nhịn không được ở phía sau lưng anh mà giơ nắm đấm.
Cô nhìn Viên Duy cúi người, nhìn dưới áo sơmi của anh lộ ra một chút da thịt trắng nõn, không khỏi mở to mắt.
Viên Duy trưởng thành có mị lực của Viên Duy trưởng thành, nhưng mà Viên Duy thiếu niên cũng có lực hấp dẫn ngây ngô, eo của anh tuy rằng chưa thon chắc giống như ngày sau, nhưng lại đơn bạc, trắng nõn, mang theo sự mềm dẻo thuộc về thiếu niên, làm cô nhịn không được muốn dùng đôi tay của mình!.
.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tô Hữu Điềm nhanh chóng vỗ vỗ gương mặt của mình, phỉ nhổ bản thân quá không thuần khiết.
Viên Duy đem gối đầu đập cho phồng lên, sau đó đứng lên: "Ngủ đi.
"
(#thgnao: đập cho phồng lên - đập vào 2 bên gối ý )
Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó theo bản năng mà đáp ứng: "Ừ"
Viên Duy vòng qua cô đi ra cửa.
Tô Hữu Điềm lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi tới cửa: "Nếu dì có hỏi, cậu liền nói tớ bởi vì cãi nhau với người nhà mới tới.
Đừng, đừng nói khác!.
.
"
Viên Duy xoay người, khoanh tay trước ngực dựa người vào khung cửa, khóe mắt tựa hồ cong một chút: "Vì cái gì cãi nhau?"
"Bởi vì!.
.
" Tô Hữu Điềm nhanh trí: "Bởi vì học tập.
"
Viên Duy không nói chuyện, nhìn cô một cái.
Giống như anh đang nói, cô bởi vì thành tích mà cãi nhau với người nhà, là lý do bịa đặt.
Tô Hữu Điềm thẹn quá hóa giận: "Có phải cậu đang cười nhạo tớ hay không?"
Viên Duy buông tay, định đóng cửa lại: "Ngủ ngon.
"
Tô Hữu Điềm đè lại cửa, không cho anh đóng lại: "Tớ biết, khi cậu thừa nhận thì sẽ nói sang chuyện khác!"
Viên Duy vươn một ngón tay, ấn ở trên cái trán của cô một chút.
Tô Hữu Điềm ngừng lại, thân thể không khỏi ngửa đầu về phía sau, Viên Duy thu hồi ngón tay, tay lanh mắt lẹ mà đóng cửa lại.
Tô Hữu Điềm buồn bực nói: "Cậu chính là có tật giật mình!"
Ngoài cửa không có tiếng vang, Tô Hữu Điềm cởi áo khoác, quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ.
Phòng ngủ của Viên Duy không lớn, lại rất ngăn nắp.
Hai mẹ con tựa hồ đều là người nhớ tình bạn cũ, vừa rồi cô nhìn thoáng qua, liền thấy có rất nhiều dụng cụ trong nhà đều là từ nông thôn mang đến, những dụng cụ đó về sau sẽ theo Viên Duy tới thành phố A, sau đó lại sẽ bị phủ đầy bụi ở tòa biệt thự lớn kia của anh.
Tô Hữu Điềm nhìn từ đầu giường đến