Viên Duy hỏi: "Mời tôi ăn cơm?"
Tô Hữu Điềm nói: "Đúng vậy, không phải có câu lễ thượng vãng lai sao."
(#thgnao: Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã - Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, vậy không phải lễ )
Viên Duy khoanh tay trước ngực.
Tới tiệm cơm nhỏ ở ngoài trường, Tô Hữu Điềm và Viên Duy ngồi vào một bàn, hai người chờ đồ ăn.
Tô Hữu Điềm vừa định tán gẫu cùng Viên Duy, liền nhìn thấy Viên Duy từ trong túi lấy ra một quyển sách nhỏ, sau đó bang mà ném ở trên bàn.
"Vừa lúc, ở trong vòng 20 phút, cậu đọc hết một tờ từ đơn này đi."
Da đầu của Tô Hữu Điềm nổ tung, đây là cái thao tác gì!
Viên Duy hất cằm, cô không tình nguyện mà mở ra, lập tức bị một rừng chữ tiếng Anh rậm rạp làm cho nổi da gà.
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc để sống mà buông quyển sách, nằm dài lên trên bàn gào: "Thôi rồi thôi rồi, dạ dày tớ đau......!Không được không được, đầu tớ cũng đau."
Viên Duy mím môi, từ trong lồ ng ngực rút ra cái thước, ở trước mắt cô nhoáng lên.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt đưa đám: "Cậu là nhà ảo thuật sao? Vì cái gì ăn cơm còn phải mang theo nó!"
Viên Duy nói: "Về sau cái thước đo này sẽ tùy thời thúc giục cậu."
Tô Hữu Điềm đáng thương vô cùng mà ôm chặt chính mình.
Trong tưởng tượng của cô, Viên Duy dạy dỗ cô, không phải là hai người tình chàng ý thiếp, tay cầm tay mà dạy, không thì cũng là nhìn nhau cười, tiếng lời nhỏ nhẹ cũng được.
Cái kiểu tùy thời tìm sự tồn tại của cái thước đo này là cái quỷ gì đây!
Viên Duy hất cằm, Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy quyển sách:
"amazing, amazing, select, select....."
Viên Duy nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, tựa hồ thực nghiêm túc mà nghe.
Tô Hữu Điềm đau khổ mà đọc từ đơn, bắt đầu hối hận, vì cái gì lại mời một cái đại ma vương như vậy đè đầu cưỡi cổ mình, đến cả bữa cơm cũng ăn không ngon....
Chỉ chốc lát, cô đọc đến miệng khô lưỡi khô, cô dừng lại, nhanh chóng uống một ngụm nước, vừa mới cầm lấy cốc nước, liền cảm giác không thích hợp.
Cô thận trọng mà quay đầu lại, phát hiện Viên Duy đang nhắm hai mắt, hai hàng lông mi dài tạo bóng ở trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi bởi vì thả lỏng mà hơi hơi run, bởi vì mới vừa uống qua nước trà, làm Tô Hữu Điềm không khỏi nghĩ đến thạch lựu dính nước.
Hơi tới gần một chút, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở dài lâu mà thong thả của anh.
Tô Hữu Điềm vươn tay vẫy vẫy ở trước mặt anh.
Tóc mái anh hơi hơi bay lên, Viên Duy không cử động.
Đây là ngủ rồi à......
Cô cười, nhẹ nhàng buông cái ly, theo bản năng mà giảm thanh âm xuống.
Tô Hữu Điềm nhìn quầng mắt xanh đen của Viên Duy, còn có dấu vết ở giữa mày bởi vì nhíu mày, không khỏi có chút đau lòng.
Anh nhanh như vậy đã ngủ rồi, nhất định là rất mệt đi.
Nghĩ đến anh mỗi tuần đều phải đi làm công, sau đó thứ hai đi học,