Ông Tư Nguyệt cười: "Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Viên Duy nhìn hơi nóng bốc lên trên nắp nồi, hơi hơi mím môi một chút.
Ông Tư Nguyệt thở dài một hơi, bà chậm rãi đứng lên, đi đến bên người Viên Duy.
"Vấn đề này con không nên hỏi mẹ, con nên hỏi chính con."
Viên Duy hơi hơi quay đầu lại, khó hiểu mà nhìn về phía bà.
Ông Tư Nguyệt khẽ cười nói: "Con nên hỏi chính con, vì sao lại muốn hỏi cái vấn đề này.....!Đáp án không quan trọng, đáp án mà con muốn khi hỏi cái vấn đề này mới quan trọng."
Viên Duy sửng sốt.
Ông Tư Nguyệt vỗ vỗ vai anh, sau đó chậm rãi đi về phòng ngủ: "Mẹ tin tưởng con, con trai của mẹ thông minh như vậy, không có khả năng không biết cái đáp án này."
Nói xong, bà đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Viên Duy há miệng thở dốc, nói ra một câu: "Ngủ ngon", sau đó, anh liền rơi vào trong trầm mặc vô tận.
Mười mấy năm qua, tuy rằng anh trầm mặc ít lời, nhưng nhiều năm cầm cờ đi trước, được trao rất nhiều giải nhất, anh không phải không kiêu ngạo.
Anh biết rõ chính mình và những người khác khác nhau, nhưng mà khác nhau lớn nhất so với những người khác, là ở chỗ anh luôn trầm mặc.
Anh khinh thường việc đem loại cảm giác ưu việt này biểu đạt ra, khinh thường vì loại "ưu việt" này mà nghĩ mình đặc biệt.
Vì thế, anh đành phải trầm mặc.
Nhưng mà gần đây, anh phảng phất như lọt vào một cái vòng lẩn quẩn, tựa hồ bộ não không gì không làm được kia cũng không cách nào đoán được cửa ra của cái vòng lẩn quẩn này, hai mắt bất cứ thời điểm nào đều vô cùng trấn tĩnh cũng không thể nhìn thấu sương mù trước mặt.
Anh rơi vào một thế giới mà mình không cách nào hiểu biết, thế giới này tràn ngập mê hoặc và cạm bẫy, anh không chú ý một chút liền sẽ rơi vào vũng bùn, nhưng mà khi anh ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện bao phủ chính mình, là tràn đầy mật đường.
Anh muốn thoát ra, muốn giãy giụa, lại trong nháy mắt khi xoay người, lưu luyến cái sự ngọt ngào như có như không kia.
Nắp nồi bị hơi nóng thổi lệch, Viên Duy hồi thần, anh đem cháo múc ra, nhưng không ăn.
Màn hình di động lúc sáng lúc tối, đồng tử của Viên Duy cũng như là con đom đóm ở trong đêm tối, không ngừng vỗ cánh, không ngừng phát sáng rồi tắt lịm.
Ngón tay của anh không ngừng cọ xát ở trên phím ấn, giống như cánh bướm mềm nhẹ khẽ chạm.
Sau một lúc lâu, màn hình tắt.
Viên Duy buông di động xuống, đôi tay bám ở trên bàn bếp, ngực phập phồng thật sâu một chút.
Buổi sáng, Tô Hữu Điềm mang đôi mắt sưng vù đến trường học, cô giống như một cái xác không hồn đặt mông ngồi ở trên ghế.
Mã Tuệ nhìn thấy bộ dạng của cô, hoảng sợ: "Đôi mắt của cậu tại sao lại sưng thành cái dạng này? Giống như là hạch đào vậy."
Cam Văn Văn nghe thấy, nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy đôi mắt muốn mở to cũng không mở được của Tô Hữu Điềm, đau lòng không chịu được, nàng nhanh chóng đem bình nước lấy ra dí vào trên đôi mắt của Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm A một tiếng: "Cái này là cái gì, lạnh thế....."
Cam Văn Văn lẩm bẩm nói: "Xong rồi, cậu đây là muốn bị mù."
Tô Hữu Điềm méo miệng.
Mã Tuệ giận Cam Văn Văn liếc mắt một cái: "Đừng có mà dọa nó." Sau đó, lại hỏi Tô Hữu Điềm: "Đôi mắt này của cậu là chuyện như thế nào?"
Tô Hữu Điềm cầm cái bình, cảm nhận được độ lạnh trên đôi mắt, tựa hồ cả lòng cũng lạnh.
Cô nói: "Tớ không có việc gì, chẳng qua là bị muỗi cắn một cái."
Mã Tuệ