Cổ của Tô Hữu Điềm phát ra thanh âm kẽo kẹt, cực kỳ thong thả mà quay đầu nhìn về phía Viên Duy.
Ngón tay mảnh dài của Viên Duy lướt trên những trang sách lật giở, đầu ngón tay xẹt qua vài dòng chữ làm người mặt đỏ tim đập, nhưng mà anh lại mặt không đổi sắc mà lật từng trang.
Tô Hữu Điềm nhìn mặt anh, trong đầu óc đều là cái gì mà đè, hôn môi, rồi dính nhớp, những từ ngữ như vậy.
Rõ ràng là cái gì cũng chưa xảy ra, cố tình cô lại cảm thấy miệng mình nóng lên, giống như là bị người hung hăng xoa nắn, hơi hơi run rẩy.
Viên Duy là đang ám chỉ với cô, kiểm tra giữa kỳ mà thành công, thì liền có thể được hôn hôn một cái hay sao?
Tô Hữu Điềm không thể tin tưởng nổi, cô nuốt nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: ".....!Cậu có ý tứ gì?"
Viên Duy mặt không biểu tình mà khép lại cuốn tiểu thuyết: "Viết cũng không tồi."
Tô Hữu Điềm: "......"
Anh đọc một đoạn như vậy chính là để nói viết cũng không tồi ư?
Cái gì mà viết cũng không tồi!
Tô Hữu Điềm trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, tức giận đến mức đỏ bừng hết cả mặt, nhưng đôi mắt lại ướt dầm dề, cực kỳ giống thỏ trắng nhỏ bị người ta lừa lấy đi cà rốt.
Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó quay đầu, bả vai đột nhiên run lên, chỉ nghe thấy một tiếng ho nhẹ, khi quay đầu lại khi trên mặt vẫn là bình tĩnh, phảng phất như những cảm xúc vừa rồi mà anh có đều là do Tô Hữu Điềm bị hoa mắt.
Cô tức giận mà nhìn anh: "Cậu cố ý!"
Viên Duy cầm lấy sách Địa Lý, nhìn không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm phẫn nộ mà dùng móng vuốt chụp lấy sách của anh: "Cậu đừng có mà giả vờ, trong giờ Địa Lý cậu chưa bao giờ xem sách Địa Lý! Cậu chỉ là muốn trêu tớ!"
Tiếng của cô không tự giác mà to lên, trên bục giảng, giáo viên Địa Lý nhíu mi một chút.
Viên Duy bắt lấy móng vuốt của cô, mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích."
Móng vuốt của Tô Hữu Điềm run lên, cô bị Viên Duy nắm tay, ngoan ngoãn mà bất động.
Viên Duy chậm rãi buông tay cô ra, nói: "Sẽ có khen thưởng."
Cô nhìn đầu ngón tay bị đỏ lên của mình, lẩm bẩm: "Tớ đây liền tha thứ cho cậu một lần, không có lần sau."
Viên Duy không nói gì, anh lật sách, con ngươi nhạt màu dưới ánh mặt trời phá lệ ôn nhu.
Thời gian nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, khi Tô Hữu Điềm đứng ở trước cổng trường ngày thi, chân vẫn thấy mềm.
Tuy rằng đã đã trải qua một lần kiểm tra giữa kỳ, nhưng so sánh với kiểm tra cuối kỳ, kiểm tra giữa kỳ giống như là đại ma vương bóp nắn cô, còn kiểm tra cuối kỳ chính là đại ma vương không lưu tình chút nào chà đạp.
Giáo viên giám thị mặt không biểu tình liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái, sau đó cho cô đi vào.
Tô Hữu Điềm ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu không khống chế được mà run chân.
Vừa lúc, thi cùng một cái trường với cô chính là Cao Nhất Thành, hắn thấy Tô Hữu Điềm liền nhảy nhót mà chạy tới.
"Thịnh Hạ, cậu đừng khẩn trương, khẳng định cậu có thể làm bài tốt."
Tô Hữu Điềm đối với việc mình bị phân đến một cái trường thi cùng Cao Nhất Thành, nội tâm rất tuyệt vọng.
Cam Văn Văn và Mã Tuệ, một trong hai người thi chung trường với cô thì cô mới có thể an tâm, không liên quan đến việc gian lận, nhưng loại thời điểm này cô thật sự hy vọng có một người quen có thể ở