Viên Duy quay đầu lại, bàn tay mới vừa đặt ở trên vai Tô Hữu Điềm, cô liền giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại.
Anh ngừng lại, bất động thanh sắc mà thu hồi tay.
Tô Hữu Điềm nhìn thấy Viên Duy thì hoảng sợ, xoạt một tiếng ngồi dậy.
"Tớ, tớ ngủ rồi?"
Viên Duy hạ mi xuống: "Tại sao lại không quay về?"
Thanh âm của anh trầm thấp, mặt không biểu tình, nhìn qua giống như thật sự tức giận.
Tiểu ca của tiệm cà phê thấy tình huống không đúng, nhanh chóng rút lui.
Tô Hữu Điềm xoa xoa đôi mắt, vô cùng ủy khuất mà nhìn anh: "Tớ không muốn trở về, trong nhà có một mình tớ!.
.
"
Viên Duy mím một chút, nhìn cô không nói lời nào.
Anh biết tình trạng gia đình của cô, người mẹ vừa đa tình vừa bạc tình, đối với cái đứa con gái này không quan tâm gì, đôi khi bà trở về muộn, cũng chẳng gọi một cuộc điện thoại.
Tô Hữu Điềm thường xuyên một mình ngốc ở trong nhà, ngẩn ngơ một lần chính là hai ngày.
Bởi vậy, anh không tự giác mà yên lặng nhấc mi.
Tô Hữu Điềm vươn tay kéo góc áo của anh một chút: "Nếu không thì tớ liền ngồi ở bên ngoài, tớ bảo đảm sẽ không quấy rầy cậu!"
Yết hầu của Viên Duy động, anh quay đầu, ngực không quá rõ ràng mà phập phồng một chút, hàng mi rũ xuống tạo ra cái bóng nhỏ ở trên mặt.
Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt, khẩn trương mà nhìn anh.
Sau một lúc lâu, anh quay đầu lại, sau đó anh giơ tay ra nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, thân thể không khỏi đứng lên theo anh.
Vào lúc cô đang cho rằng Viên Duy muốn ném cô đi, thì Viên Duy lại đem cô kéo vào trong tiệm.
Vừa mới vào tiệm, lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía này, bất kể là nhân viên trong tiệm, hay là học sinh tới uống cà phê, mỗi người đều trừng lớn mắt nhìn hai người, tầm mắt của bọn họ chuyển từ trên mặt Viên Duy sang mặt của Tô Hữu Điềm, ý vị sâu xa mà đánh giá một vòng ở trên người cô, tiếp theo gắt gao mà dán chặt ở trên tay mà Viên Duy nắm đang nắm cổ tay cô.
Tô Hữu Điềm hơi hơi cong eo, cảm thấy móng vuốt của mình như là bị ngâm trong nước ấm, nhiệt độ từ đầu ngón tay đột nhiên truyền khắp toàn thân, khiến cả người cô đều nóng rực.
Viên Duy lôi kéo Tô Hữu Điềm đang mềm oặt đi đến trong góc, sau đó ấn vai cô xuống để cô ngồi lên ghế.
Tức khắc, ánh mắt bốn phía càng thêm nóng rực, Tô Hữu Điềm cảm thấy nếu mình là một bức tượng sáp, thì đã sớm bị hòa tan trở thành một bãi rồi.
Cô không khỏi nhìn trái nhìn phải, những nhân viên của tiệm đều cầm menu che mặt, nhưng mà đôi mắt lộ ra vẫn không ngăn được tâm bát quái nồng đậm, nhưng càng thêm nhiệt liệt so