"Biết?"
Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt: "Anh nói cho dì ư?"
Viên Duy cho mì sợi vào trong nồi, dùng đũa quấy quấy: "Không có."
Tay phải của anh cầm đũa, tay trái thuận tay đè lại cái đàu của cô đang muốn thò ra đây: "Đã rất rõ ràng."
Tô Hữu Điềm đè lại tay anh, hì hì cười nói: "Có phải mỗi ngày ở nhà anh cứ nhắc mãi đến em, nghĩ về em hay không?"
Viên Duy đạy nắp nồi, quay đầu lại nhìn cô một cái: "Trong lúc vô tình, bà ấy đã nghe được tôi và em nới chuyện điện thoại."
".....!Hả?"
Viên Duy khoanh tay lại, mặt không biểu tình nói: "Nghe được em nói em nhớ tôi, còn hôn tôi.....!Hôn không chỉ một lần."
Tô Hữu Điềm kêu ngao một tiếng, cô gắt gao mà che mặt lại, như muốn sụp đổ mà nói: "Đừng nói nữa!"
Viên Duy rũ mắt xuống nhìn cô, thấy khuôn mặt của cô đỏ như quả cà chua, lúc này mới nói: "Em không cần để ý, cứ giống như trước đây là được."
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cô buông tay, đôi mắt ướt dầm dề: "Sao có thể giống nhau được, má ơi, nhanh như vậy liền bại lộ rồi!"
Viên Duy nói: "Muốn giấu?"
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Viên Duy hỏi: "Vì sao lại muốn giấu?"
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, theo bố mẹ truyền thống, yêu sớm là không tốt....!Thế nhưng Ông Tư Nguyệt cũng không phải là người cổ hủ, nhưng việc cô và Viên Duy ở bên nhau, tuy rằng một mặt muốn thông báo cho toàn thế giới biết, mặt khác lại muốn gắt gao mà giấu diếm, giống như tìm được một bảo vật trân quý, muốn che thật kĩ ở trong ngực, không muốn để cho người khác thấy.
Cô trầm ngâm một chút, nói: "Có thể là......!vì tương đối kích thích?"
Lông mày của Viên Duy nhếch lên một chút, duỗi tay búng vào trán của cô một cái: "Nói bừa."
Tô Hữu Điềm cười hì hì, không nhịn được vòng tay ôm lấy eo anh, thỏa mãn mà thở dài một hơi: "Em không muốn để cho người khác biết, anh là của em."
Viên Duy xoay người, mở nắp nồi ra, mặc cho cô như là con lười mà treo ở phía sau, anh gắp mì sợi ra, nhìn hơi nóng hôi hổi bay lên, khóe miệng không nhịn được hơi hơi nhếch lên.
Tựa như thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái đã đến khai giảng năm hai.
Buổi tối Tô Hữu Điềm nhắn tin cho Viên Duy: "Nếu em không ở cùng một lớp với anh thì làm như thế nào bây giờ."
Viên Duy nói: "Đừng sợ."
Tô Hữu Điềm thở dài, miễn cưỡng nhấc tinh thần lên: "Được rồi, dù sao anh cũng là người của em, trốn được hòa thượng, không trốn được miếu, nếu trong thời điểm em không nhìn thấy mà anh trêu hoa ghẹo bướm, em sẽ không buông tha cho anh!"
Viên Duy: "......"
Hai người lại anh anh em em thêm chút, sau một lúc, Tô Hữu Điềm ngáp một cái.
Viên Duy lại giống như là có thiên lý nhãn, nhắn:
"Đi ngủ sớm một chút, tất cả đã có tôi."
(#linh: thiên lý nhãn - mắt nhìn xa vạn dặm)
Tô Hữu Điềm mơ mơ màng màng trả lời "Ừ", dính vào gối rồi ngủ luôn.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đến trường học, thấy trước bảng thông báo kết quả có cả một biển người, không nhịn được thở dài một hơi.
Mất đi sức chín trâu