Thời điểm nghỉ trưa, Viên Duy vừa mới đứng lên, Tô Hữu Điềm liền nói: "Chờ em một chút!"
Viên Duy quay đầu lại: "Cãi nhau với Cam Văn Văn à?"
Tô Hữu Điềm ấp a ấp úng nói: "Hôm nay em, em muốn đi cùng anh.
"
Viên Duy nhìn cô, nhếch đuôi lông mày một bên lên.
Tô Hữu Điềm mặt dày mày dạn bước tới, thận trọng mà nắm góc áo anh.
Khóe miệng của Viên Duy cong lên, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Sau khi tới nhà ăn, Tô Hữu Điềm chiếm chỗ ngồi tốt, nhìn Viên Duy bưng cơm tới, cô nhanh chóng ngồi ở đối diện anh.
Viên Duy gắp thịt ra, để vào trong bát của cô.
"Ăn đi.
"
Tô Hữu Điềm gật đầu, vừa mới và cơm vào trong miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nuốt miếng thịt, bưng bát lên ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay cầm đũa của Viên Duy ngừng lại, anh dịch về bên cạnh một chút.
Tô Hữu Điềm lại nhích lại gần anh.
Viên Duy buông đũa, nói: "Chật.
"
Tô Hữu Điềm nói: "Càng chật càng ấm.
"
Viên Duy nhìn quạt trần đang quay vù vù trên đỉnh đầu, mím môi một chút.
Tô Hữu Điềm đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, thỏa mãn thở dài.
Cô cầm lấy đôi đũa, há to miệng và cơm vào, nói không rõ ràng: "Ăn nhanh, lát nữa còn phải làm một việc quan trọng.
"
Viên Duy nhếch mày, sau đó lập tức nghĩ tới cái gì, dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Một bữa cơm này Tô Hữu Điềm gió cuốn mây trôi mà ăn xong, cô vỗ bụng ợ một cái, sau đó chờ mong mà nhìn Viên Duy.
(#linh: gió cuốn mây trôi - rất nhanh)
Viên Duy ung dung thong thả dùng khăn giấy lau lau miệng: "Đi thôi.
"
Tô Hữu Điềm cơ hồ lập tức nhảy lên, lôi kéo Viên Duy muốn đi.
Viên Duy ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên chỉ chỉ vào gò má của mình.
Hô hấp của Tô Hữu Điềm cứng lại, cô nhìn Viên Duy, nhìn khuôn mặt trắng nõn của anh, chỉ cảm thấy tim đập như trống, tai ù như chuông.
Cô nuốt nước miếng một chút, có chút ngượng ngùng mà nhìn anh.
Viên Duy nhìn cô, dường như có chút mất kiên nhẫn mà nhíu mày.
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cong eo, dán môi lên mặt của Viên Duy.
Thời gian, trong nháy mắt tựa như dừng lại.
Làn da non mềm của Viên Duy ở dưới môi của cô, giống như kẹo bông mềm mại, Tô Hữu Điềm sợ vừa mở miệng, sẽ khiến anh tan mất.
Sau một lúc lâu, Viên Duy nhẹ nhàng đẩy cô ra, sau đó chậm rãi duỗi tay về phía gương mặt của cô.
Tô Hữu Điềm vén tóc mai, đỏ mặt cúi đầu.
Tay của Viên Duy nhẹ lướt qua bên má cô, sau đó chậm rãi chìa ra trước mắt cô.
Tô Hữu Điềm cắn môi, cô chậm rãi ngẩng đầu, trên bàn tay trắng nõn của Viên Duy, là một cọng rau, như một khối pha lê nho nhỏ, sáng loá.
Tô Hữu Điềm: "!