Lý Quyên thấy cô không nói lời nào liền nhăn mày, định giáo huấn cô, không hề nghĩ tới sẽ nghe được một thanh âm nhàn nhạt ở bên cạnh.
"Đi thôi."
Lý Quyên sửng sốt, bà vừa quay đầu thì thấy Viên Duy đã cất gọn hết đồ dùng, gạt Cao Nhất Thành chắn đường sang một bên, dẫn đầu mà đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm hơn nửa ngày mới hết lag, Viên Duy vậy mà bảo cô đi cùng.
Cô nhếch môi, chạy bạch bạch đuổi theo sau.
Nửa câu nói của Lý Quyên nghẹn lại trong cổ họng, bèn nói: "Các em định tạo phản có phải không mà dám ngang nhiên trốn học hả?"
Viên Duy không quay đầu lại đáp: "Tìm chủ nhiệm lớp."
Sau đó anh vác cặp sách, mang theo cái đuôi nhỏ Tô Hữu Điềm cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Quyên trắng xanh hết cả mặt mày.
Quay đầu lại, thấy bọn học sinh xung quanh rúc rích cười khiến bà bùng nổ:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả ngồi hết xuống, giở sách giáo khoa ra: "Trường than thở lấy dấu nước mắt hề....
Bắt đầu đọc! "
Các nam, nữ sinh nhanh chóng về chỗ, trên mặt vẫn còn vương ý cười, nhưng miệng đã theo bản năng mà đọc những câu thơ khô khan :
"Trường than thở lấy dấu nước mắt hề,
Ai nhân sinh nhiều gian.
Dư tuy hảo tu khoa lấy ki hề,
Kiển triều tối mà tịch thế..."
(#thgnao: Tui cũng ko biết dịch đoạn này như nào nữa ༎ຶ‿༎ຶ , sorry các bạn)
Tô Hữu Điềm theo Viên Duy ra cửa liền thấy anh lập tức đi về phía cổng trường.
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên, chạy nhanh theo sau.
"Viên Duy, cậu đi đâu vậy, chúng ta không tìm chủ nhiệm lớp ư?"
Đồng phục của Viên Duy bị gió thổi hơi bay bay, anh đút hai tay vào túi rồi quay đầu lại.
Con ngươi nhạt màu đảo quanh, tầm mắt anh căn bản không đặt trên người Tô Hữu Điềm.
"Cậu đi tìm chủ nhiệm lớp, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong liền quay lưng rời đi.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô nhìn cặp sách phình to của Viên Duy mới biết được là anh đã sớm có ý định dựa vào cái cớ đi tìm chủ nhiệm lớp mà công khai trốn học rồi.
Người này thế mà lại dùng kế như vậy ư?
Cô quệt miệng, cái gì mà không liên quan?
Đồ tra nam hưởng thụ xong thì vứt, hứ!
Viên Duy quay lưng về phía cô, chạy về hướng cổng trường.
Bảo vệ cổng còn ra đánh tiếng chào hỏi, không nhìn ra là dù chỉ một chút rằng anh đang trốn học.
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
Bởi hôm nay là thứ sáu, có vài học sinh trọ ở trường muốn về nhà nên được cho phép về sớm một ít.
Đã có vài học sinh ra ngoài rồi.
Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy đã leo lên một chiếc xe buýt liền sờ toàn thân, móc ra mấy đồng tiền lẻ rồi cũng đi lên xe.
Vừa bước lên xe buýt, hơi nóng và mùi mồ hôi đã đập vào mặt, vào mũi cô.
(#thgnao: Thời đấy chắc xe buýt vẫn chưa có điều hòa)
Trước đó, Tô Hữu Điềm bị Viên Duy chăm quá tốt, đã rất lâu rồi không ngồi loại phương tiện công cộng này.
Nên vừa lên xe liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, dạ dày muốn lộn hết cả lên.
Cô che miệng lại, kiềm chế cảm giác muốn phun hết mọi thứ ra.
Viên Duy vóc người cao lớn, cho dù là học sinh cấp ba thì cũng là hạc giữa bầy gà.
Tô Hữu Điềm ỷ vào thân thể gầy nhỏ mà chen đến phía sau Viên Duy.
Cạnh cô toàn là người với người.
Trước mắt, bóng dáng Viên Duy chặn khí nóng mới thấy đỡ nhộn nhạo lại.
Đứng thở một lúc thì không biết ai người đầy mùi rượu, làm cô cảm giác như có một vị tanh tưởi khuấy đảo dạ dày mình.
Tô Hữu Điềm đột nhiên che miệng lại.
Viên Duy đứng nắm tay cầm, hơi hướng người về phía cửa sổ, như đang không chú ý tới cô.
Cô nhanh chóng chôn mặt vào lưng anh.
Đồng phục của Viên Duy có mùi bột giặt thơm dịu, mang theo sự ấm áp do bị mặt trời chiếu quá lâu.
Tô Hữu Điềm hít thật sâu một hơi, từ trong mùi hương thơm mát ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Viên Duy đã từng nói qua, thời điểm anh vừa lên cấp ba từng hút thuốc rất nhiều.
Nhưng cô không nghĩ anh sẽ hút nhiều như vậy, đến mức trên quần áo cũng có mùi thuốc lá.
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi, cô vươn tay ra, lén lút nắm vạt áo của Viên Duy, cực kỳ nhẹ nhàng mà nắm vuốt.
Được đưa đến khoảng thời gian cấp ba này mới 30 phút, cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, mà tựa như vẫn luôn đi theo Viên Duy.
Đến nơi này thì cô làm gì bây giờ? Dùng thái độ gì đối mặt với Viên Duy? Khi nào cô mới có thể trở về?
Cô đều hoàn toàn không biết gì cả.
Cô chỉ biết rằng, hiện tại, cô muốn ở bên Viên Duy.
Nếu nói rằng đây chính là một hồi bi kịch thì cô hi vọng có