Cô vừa định tự thú liền nghe thấy một thanh âm bình đạm: "Không cần, để cháu đưa cô ấy đi."
Nói xong, bóng anh ôm trọn lấy thân hình cô.
Cô kinh ngạc, liền thấy Viên Duy ngồi xổm bên người mình, duỗi tay ra mà vững vàng ôm cô lên.
Hương vị tươi mát trên người thiếu niên chui vào mũi cô.
Cô âm thầm hít một hơi, nhìn gương mặt Viên Duy cách đó chỉ có gang tấc mà trái tim đến quên cả nhảy lên.
Cánh tay của anh không cường tráng giống như về sau, nhưng thiếu niên vẫn có thể ôm lấy cô một cách vững vàng.
Tô Hữu Điềm cảm thấy như vừa chuyển mắt, mình đã bị ôm tới ngoài xe.
Viên Duy nhấp môi đến gắt gao, đi nhanh như bay.
Cổ của anh giống như một chiếc bánh kem đang tỏa ra hương thơm mê người trước mặt Tô Hữu Điềm.
Cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Tô Hữu Điềm chưa bao giờ biết Viên Duy trẻ tuổi cũng có sức hấp dẫn to lớn như vậy đối với cô.
Anh hiện giờ so với lúc trưởng thành không giống nhau, nhưng hiện tại anh vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.
Loại cảm giác này có thể đến từ khả năng trời sinh của anh, cũng có thể đến từ cảm tình của Tô Hữu Điềm đối với anh.
Không cần biết anh trở thành như thế nào, đều có thể làm cô động tâm không thôi.
Chỉ chốc lát, Viên Duy đã đến một ngõ nhỏ không người, buông tay thả cô xuống.
Tô Hữu Điềm không có phòng bị mà tí nữa là ngã xuống.
Cô A một tiếng, theo bản năng mà ôm lấy bờ vai của anh.
Tay Viên Duy giống như là phủ đi tro bụi mà phủi đi móng vuốt của cô.
"Diễn cũng diễn xong rồi, cậu đi đi."
Tô Hữu Điềm lảo đảo vài bước, vừa định nói chuyện thì liền nghe anh nói:
"Không cần lại đi theo tôi."
Nói xong, anh xoay người muốn đi.
Tô Hữu Điềm nhìn bóng hình không chút lưu luyến nào của Viên Duy, nhanh chân đuổi theo.
Viên Duy đi vài bước, ngừng lại.
Trầm mặc nhìn cô.
Tuy rằng tuổi anh còn nhỏ nhưng đã có khí thế của tổng tài Viên Duy về sau.
Bị anh nhìn như vậy làm Tô Hữu Điềm có ảo giác rằng mình đang bị Viên Duy trưởng thành nhìn.
Tay cô không tự giác mà đổ mồ hôi, không nhịn được mà siết chặt đồng phục.
"Tôi không có đi theo cậu, chỉ là tiện đường mà thôi..."
Đôi mắt Viên Duy dưới ánh dương vô cùng ôn nhu, nhưng lời anh nói ra lại làm cả người cô đóng băng.
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu.
Cách xa tôi ra một chút."
Nói xong, anh xoay người leo lên một chiếc xe.
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô cố chạy nhanh để leo lên nhưng xe buýt đã đi mất rồi.
Cô tức giận giậm chân giậm cẳng, la lên ở phía sau:
"Viên Duy, anh không cần mẹ con em nữa ư? Cái đồ tra nam!"
Xe buýt đi xa phun một làn khói vào mặt cô, Tô Hữu Điềm bị sặc mà ho khan và tiếng.
Mặt trời chiều ngả về đằng tây, sự ấm áp cũng theo đó mà dần mất đi.
Xung quanh cô, bốn phương đều là học sinh tan học đi tới đi lui, nhộn nhịp, nhốn nháo nhưng cô chỉ cảm thấy trời đất, thế gian này chỉ có đơn độc mình mình.
Cũng đúng thôi, ở thế giới này, thời đại này, cô chỉ biết mỗi Viên Duy.
Bây giờ, cô không có phương thức liên lạc của bất cứ ai, cặp sách lại đang ở trường học, địa chỉ nhà thì không biết.
Quả thật là so với lần đầu tiên xuyên đến chỗ công trường còn thảm hơn.
Cô nheo lại mắt, nhìn ánh sáng hoàng hôn phía cuối chân trời, rõ ràng là ánh sáng ôn nhu, cô lại thấy vô cùng chói mắt.
Tô Hữu Điềm chớp chớp