Tô Hữu Điềm gật đầu một cái, cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi.
"Tô Hữu Điềm, không cần phải suy nghĩ! Giờ nhiệm vụ của mày là tiếp thu thật tốt cái thời không này, sau đó...!Sau đó...!"
Sau đó làm gì? Cô mê mang.
Ngoài cửa, La Uyển Vân nói: "Rửa xong rồi thì ra đây, mẹ có điều muốn nói với con."
Tô Hữu Điềm đi ra ngoài, ngồi đối diện La Uyển Vân, nhìn đôi môi đỏ của bà.
"Đêm qua, chủ nhiệm lớp con đã gọi điện cho mẹ."
Chủ nhiệm lớp? Tô Hữu Điềm theo bản năng nghĩ đến bộ dáng nhiệt tình hôn Viên Duy của mình hôm qua.
Tuy rằng không hối hận nhưng cô vẫn sợ phiền phức, có thể bị cho thôi học không....!
La Uyển Vân thong thả mà uống một ngụm cháo rồi nhướn mày.
"Mẹ không nghĩ con sẽ làm ra loại chuyện này đấy."
Tô Hữu Điềm cười gượng một tiếng, La Uyển Vân nói: "Con thật sự thích nam sinh kia?"
Tô Hữu Điềm trịnh trọng gật đầu.
La Uyển Vân thấy rất có hứng thú mà nhìn cô: "Lúc chủ nhiệm nói, mẹ còn có chút không tin, không nghĩ lại là thật.
Nhưng mà....!Muốn bắt được tâm của nam nhân, dã man như vậy là không được.
Nếu con muốn học cách dùng kĩ xảo...."
Tô Hữu Điềm không nghĩ bà không mắng mình mà ngược lại còn cổ vũ mình yêu sớm.
Tức khắc một lời khó nói hết mà nhìn bà: "Con muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó? Rốt cuộc chủ nhiệm lớp đã nói như thế nào?"
La Uyển Vân cười: "Con có nhớ chú Vương vừa mới tới nhà chúng ta hôm trước không?"
Tô Hữu Điềm mặt nghệt ra mà lắc đầu.
La Uyển Vân uống một ngụm cháo: "Chú ấy làm ở Bộ Giáo dục."
Tô Hữu Điềm: "..."
Thứ hai, lúc Tô Hữu Điềm đến lớp, liền nhìn thấy một nam sinh cao kều đứng ở cửa phòng, cô ngẩng đầu:
"Cho tớ nhờ một lát."
Cao kều cúi đầu nhìn cô: "Thịnh Hạ, tớ có điều muốn nói với cậu."
Tô Hữu Điềm nhìn ánh mắt tránh né của hắn, còn có gương mặt không hiểu sao lại đỏ lên.
Đột nhiên nhớ ra người này là ai, còn không phải là người đã ném giấy cho cô, Cao Nhất Thành ư?
Ài, tình cảm thời thiếu niên......!
Cô thở dài một hơi, nói: "Sắp vào học rồi, có việc gì để về sau lại nói không được à?"
Cao Nhất Thành bướng bỉnh mà lắc đầu: "Không, có một câu tớ nghẹn trong lòng đã lâu, không nói bây giờ thì muộn mất."
Tô Hữu Điềm từ dưới nách của hắn nhìn thấy các bạn học đang hướng mắt về phía này, không khỏi cạn lời.
Cô nói: "Tớ không muốn nghe, sắp vào học rồi, cho tớ đi vào."
Cao Nhất Thành bướng bỉnh mà đứng tại chỗ.
Tô Hữu Điềm hơi nổi nóng, cô vừa định khom lưng chui qua thì lại nghe thấy một thanh âm lạnh băng:
"Tránh ra."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô vừa quay đầu thì thấy Viên Duy một tay túm quai đeo cặp sách, mặt không biểu cảm mà nhìn họ.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nghiêng mình.
Viên Duy túm cặp, nghiêng mình đi qua.
Cửa phòng học to như vậy nhưng Viên Duy cao lớn, một bên người đập vào bả vai của Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bị anh đập vào vai, không khỏi lui ra phía sau vài bước.
Cao Nhất Thành giữ chặt cô, nhìn bóng dáng Viên Duy đến đầu cũng chẳng thèm quay lại, khó chịu nói: "Loại người này cậu thích hắn ở chỗ nào?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Tớ thích bộ dáng lạnh lẽo của hắn đối với tớ."
Cao Nhất Thành cứng đơ, hắn một lời khó nói hết mà nhìn Tô Hữu Điềm:
"Cậu thích loại hình như này?"
Tô Hữu Điềm trừng hắn một cái, nhìn phía xa tựa như có giáo viên đang đến thì chạy nhanh về chỗ ngồi.
Cao Nhất Thành trầm ngâm một chút rồi học bộ dáng lạnh mặt của Viên Duy, ngẩng cằm lên đi về chỗ.
Tô Hữu Điềm ngồi xong, bạn ngồi cùng bàn chọc chọc cô: "Này, sao thứ sáu cậu lại như thế, chủ nhiệm lớp chưa nói gì với