Buổi chiều, Viên Duy tiễn cô ra xe đỗ ngoài cổng lớn của bệnh viện.
Cô đứng ở bên cạnh xe taxi, nói: "Trên người tớ không mang đủ tiền, tiền cơm thứ hai tuần sau tớ trả cậu sau nhá."
Viên Duy lắc đầu: "Là tôi mời cậu."
Tô Hữu Điềm xua xua tay: "Được rồi được rồi, tớ biết cậu muốn đền đáp tớ.
Nhưng tớ nói cho cậu biết, cái này không tính là chuyện gì cả, tớ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, coi trọng nhất chính là nghĩa khí......"
Viên Duy đặt một tay ở trên nóc xe, tay còn lại ấn đầu cô vào trong xe.
"Đi đi."
Tô Hữu Điềm ngó đầu ra ngoài cửa sổ xe, cau mày nói: "Tớ biết là cậu thấy tớ phiền phức rồi.
Thứ hai gặp lại."
Viên Duy vươn một ngón tay, ấn ở trên trán của cô, nói: "Ngồi xuống."
Nói xong, tài xế khởi động xe, Tô Hữu Điềm trơ mắt mà nhìn thân ảnh của Viên Duy cách cô càng ngày càng xa.
Tô Hữu Điềm bỗng dưng thò đầu ra kêu: "Viên Duy, cố lên!"
Viên Duy vẫn đứng đó mà không nhúc nhích, con ngươi của anh tựa như chứa ánh mặt trời, càng ngày càng sáng.
Ngực Tô Hữu Điềm đập thình thịch một cách kịch liệt, cô hít sâu một hơi, quay người lại rồi ngồi xuống.
Trên xe, nghĩ đến thái độ càng ngày càng mềm mỏng của Viên Duy, trong lòng cô vừa vui sướng, đồng thời lại tựa như bị một tòa núi lớn đè nặng.
Bất kể là tương lai hay là hiện tại, Viên Duy vĩnh viễn là người vác nặng đi trước.
Nhưng mà cho dù tay nải trên người anh nặng bao nhiêu, anh cũng đều sẽ dành ra một chút ôn nhu, trấn an cô.
Chỉ là Tô Hữu Điềm không nghĩ sẽ có ngày cô lại trở thành một phần gánh vác đè nặng trên vai của đối phương.
Chìm trong sự đối xử lạnh nhạt của Viên Duy, cô tựa hồ quên hết ước nguyện ban đầu của mình —— đối xử tốt với Viên Duy, không đem cảm tình của mình áp đặt lên người anh, khiến cho anh càng thêm lo lắng.
Tô Hữu Điềm thở dài một hơi, cô tính tính tiền tiêu vặt của mình, lại nghĩ tới cùng tuổi với mình, Viên Duy đã có thể phân ưu vì gia đình, mà cô vẫn là một cái phế vật.
Tô Hữu Điềm cắn cắn môi, nghĩ nếu trực tiếp đưa tiền cho Viên Duy mà nói.....!Cái này cũng quá đả thương lòng tự tôn của người ta đi.
Nhưng làm như thế nào mới có thể giúp được anh đây?
Viên Duy nhìn chiếc xe chở Tô Hữu Điềm đi xa, anh đút tay vào túi, quay người lại.
Đi đến cửa bệnh viện, bờ vai của anh run nhè nhẹ, giống như có xu thế suy sụp.
Nhưng mà, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, bờ vai của anh giống như là bị một sợi tơ nài ép, lôi kéo mà dần dần nâng lên.
Cuối cùng, thời điểm bước lên cầu thang của bệnh viện, anh lại là Viên Duy mặt không đổi sắc kia.
Trong phòng bệnh, Ông Tư Nguyệt tỉnh ngủ, bà đã khôi phục ý thức, được Viên Duy đút chút nước, lúc này mới vỗ vỗ tay anh nói: "Mẹ đã khá hơn nhiều rồi, chúng ta về nhà đi."
Viên Duy nói: "Bác sĩ nói phải truyền nước xong đã, còn hai túi nữa."
Ông Tư Nguyệt gian nan mà lắc lắc đầu, tóc tai hỗn độn trên mặt cũng theo đó mà đong đưa:
"Thân thể của mẹ, mẹ tự biết, không cần