Lý Quyên đang cầm sách Ngữ Văn đi ở đằng sau, trong miệng đọc: " Ở lâu trong lồng giam, tự nhiên sẽ từ khuất phục đến phản kích, có bạn nào lý giải một chút những lời này hay không?"
Tuy rằng Lý Quyên đi chậm, nhưng cũng rất nhanh sẽ đến bên người của Tô Hữu Điềm.
Cô nuốt một chút nước bọt, không khỏi nghĩ đến thời điểm mình còn đi học, cảnh tượng mình và bạn học lén lút truyền giấy ở trong lớp học.
Vừa kích động....!Lại vừa hưng phấn.
Cảm giác lúc này so với điều cô đã trải qua còn k1ch thích hơn, tuy rằng tình cảnh không khác nhau lắm, nhưng điều không giống chính là, đối phương là Viên Duy đi.
Cô khụ một tiếng, làm bút rơi xuống đất, sau đó ra vẻ không kiên nhẫn mà chậm rãi ngồi xổm xuống.
Eo cô vẫn còn đang đau, nhưng mà trong loại thời điểm này, trong óc cô tất cả đều bị sự tình trước mắt chiếm hữu, đau đớn của thân thể phảng phất như bị sự tràn đầy nhiệt huyết trong lòng bao lại, trong lúc nhất thời cũng không thấy đau đến vậy.
Cô nhanh chóng mà liếc mắt nhìn Lý Quyên một cái, sau đó vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt của Viên Duy.
Viên Duy từ trên cao nhìn xuống cô, con ngươi anh hơi hơi rũ, nhìn cô ngồi xổm đến mức khó chịu, mím môi, hơi hơi duỗi cánh tay ra.
Tô Hữu Điềm tiếp nhận một phen, vừa cầm đến tay, liền cảm thấy cái áo khoác này nặng một cách không bình thường, còn mang chút ấm áp.
Cô sửng sốt, Viên Duy biết săn sóc như vậy sao, cố ý đem mùi hương của cơ thể lưu lại cho cô?
Tiếng bước chân của Lý Quyên càng ngày càng gần, Tô Hữu Điềm vịn tay lên ghế, gian nan mà ngồi trở lại.
Áo khoác bị cô nhét vào trong ngăn bàn, sau đó đột nhiên bên trong lăn ra một thứ.
Tô Hữu Điềm nhìn thứ trên đùi mình mà sửng sốt.
Lăn ở trên đùi cô, là một bình nước ấm, thân bình là nhựa đã bị nước nóng làm cho hơi hơi sun lại, hơi ấm trong chốc lát đã xuyên thấu qua lớp vải dệt trên đùi cô, làm nóng làn da cô.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy.
Tay trái của anh buông thõng, đầu ngón tay hơi hơi đỏ lên, tạo thành sự đối lập trên trời dưới đất với làn da trắng nõn.
Cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy cái bình trên đùi làm ấm hết cả người, ấm đến mức khiến đầu quả tim của cô run rẩy, ấm đến mức toàn thân cô nóng lên.
Cô cẩn thận mà đem áo khoác của Viên Duy rút ra khỏi ngăn bàn, cuốn quanh cái bình, sau đó để sát vào bụng.
Cái bụng trướng vốn dĩ lạnh lẽo của cô lập tức ấm lên.
Tô Hữu Điềm thỏa mãn mà nheo lại mắt.
Cô nhìn sách vở, trong sự hoảng hốt thế nhưng lại cảm thấy, như vậy thật tốt.
Mặc kệ là bởi vì lí do gì mà Viên Duy lại săn sóc cô như thế, có thể tiến được thêm một bước như vậy với Viên Duy, cũng đã thật thỏa mãn rồi.
Vào thời điểm tan học, Vương Tuyết Đồng lại chạy sang đây.
Tô Hữu Điềm cảm thấy thật bất đắc dĩ với người này, cô gái này trước kia có quan hệ rất tốt với Thịnh Hạ, thời điểm tan học cũng thường xuyên dính ở bên nhau.
Sau khi Tô Hữu Điềm đến đây, biết cô gái này mưu tính nhiều, còn thích đi đường ngang ngõ tắt, vì thế tự động xa cách đối với nàng, nhưng cũng ngăn không được sự nhiệt tình của cô nàng này, mỗi ngày đều gửi tin nhắn hỏi thăm chuyện của cô và Viên Duy, Tô Hữu Điềm có khổ nhưng không nói được.
Vương Tuyết Đồng nhìn cô bò dài trên bàn, hì hì cười: "Làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt tái nhợt như kia, có