Tức thì Cát Phan Ngõa Tây tường tận kể lại phát hiện của mình khi lên núi, cuối cùng nói:
- Con đường tắt này cũng ở trong cốc, trống đồng người Man chế tác rất
tinh xảo, là bảo vật cực đắt tiền trong chư tộc Tây Nam, muốn đổi một
cái trống đồng thượng hạng thì phải dùng nghìn con bò, ta từng đuổi một
số lượng lớn dê bò vào núi để giao dịch, bò dê không thuận đường, chạy
lung tung trong bụi cỏ, mới giúp ta phát hiện ra con đường tắt này.
Tuy nhiên con đường này khá kín đáo, từ trên đỉnh vách núi khó có thể phát
hiện có người ra vào, nhưng cực kỳ khó đi. E rằng hai ba trăm người đi
qua, thì khó tránh khỏi để lộ hành tung, vào trong rồi cũng không giành
được quan ải.
Dương Lăng nghe xong cảm thấy hơi nhụt chí, nhưng
dù sao cũng là một tia hy vọng, hắn để Cát Phan Ngõa Tây cầm lấy cục đá, vẽ ra bản đồ trên mặt đất, giảng giải qua lại vài lần, cho đến khi nhớ
chết địa hình trong lòng. Lúc này mới gật gật đầu, suy ngẫm một lúc lại
chậm rãi lắc đầu.
Chu Nhượng Cận thấy hắn vẫn chưa nghĩ ra cách, liền nói:
- Ta và huynh đệ Cát Phan xuống núi đi dạo, xem xem có thể nghĩ ra cách nào khác hay không.
- Được, các người dẫn thêm người đi, phải thật cẩn thật đấy.
Dương Lăng tiễn họ đi, lại quay về ngồi vào tảng đá. Nâng cằm nhìn sơn cốc
một cách đờ đẩn: dựa vào đường chính lên núi, không thể được! từ con
đường nhỏ mà vào, không bị phát hiện, nhưng số lượng có hạn, Man tử thủ
quan chí ít cũng phải nghìn người. Tập kích bất ngờ cũng khó đánh hạ,
hai bên hiểm yếu, lại không thể trở mình cắt bỏ hơn nghìn quân Man ở hai vách núi giúp quân ta đi qua, ôi dào! Cũng không xong! Không được không được! Ai dà…
Dương Lăng mặt mày nhăn nhó thở dài, vừa nghiêng
đầu bỗng nhiên nhìn thấy Tống Tiểu Ái ngồi xổm bên cạnh hắn. Cũng hai
tay nâng cằm, một cặp mắt to tròn cứ đăm đăm nhìn về sơn cốc xuất thần.
hai tay nàng kéo mặt và môi xuống có chút biến dạng, trông thật trẻ con.
Dương Lăng là nghĩ chuyện tâm sự nghĩ đến xuất thần, nhưng rõ ràng có thể
trông thấy, Tống Tiểu Ái chẳng có việc gì, ngồi ở đó chán đến nỗi xuất
thần, Dương Lăng không khỏi phì cười một cái.
- Hả?
Tống Tiểu Ái nheo mắt trông suốt hiếu kỳ nhìn hắn một cái.
Dương Lăng cười nói:
- Nàng cảm thấy ở đây không có ý nghĩa, thì đi ra ngoài đi dạo đi, bên
cạnh ta có nhiều binh mã như vậy, cũng chẳng cần nàng ở cùng, Hán Siêu
đâu?
Tống Tiểu Ái phủi mông, nhảy xuống tảng đá cười hì hì nói:
- Ta không có người nữa, từ lúc Lý Phó Soái đến, binh mã của ta hoàn toàn giao qua đó, tinh binh do bản thân ta dẫn theo thì vượt núi vượt rừng,
cho nên để Tiểu Ngũ chia làm trăm mười tổ, tất cả đều dẫn đi dò thám
tình hình. Giờ ta một mình, có thể đi đâu nào?
Trong lòng Dương
Lăng chợt sáng lên, đột ngột nhảy phắt xuống nham thạch, nhìn chằm chằm
Tống Tiểu Ái, hai mắt sáng rỡ, từng bước áp sát cười nói:
- Nàng vừa mới nói gì? Người của nàng chia làm trăm mười tổ tất cả đều phái đi hết, nàng không còn người mà dùng ư?
- Đây…đây chẳng phải là nụ cười dâm đãng háo sắc đấy ư?Tống Tiểu Ái có chút nổi cáu, nàng tim đập nhanh giọng run run hỏi:
- Phải…đúng đúng vậy, Đại nhân người muốn làm gì?
Nàng vừa lùi vừa nói, tay thì không biết cầm vào cán đao từ lúc nào.
- Ha ha ha ha…
Trên đỉnh núi truyền đến tiếng cười càn rỡ của Dương Lăng.
Tiếng cười vọng lại từ các dãy núi, cũng thật giống tiếng sói tru…
Năm ngày sau, Tham Tướng Lý Trạch soái lĩnh quân đội rời khỏi huyện Nhung,
binh ra khỏi Ấn Bá Sơn, vòng qua phía tây cắt Lã Cáo, Ô Mông, Thừa Nga;
Tham tướng Lâm Anh Viễn bộ binh ra khỏi cốc bạo, đuổi đến Nam bộ đóng
quân Đương Mang, Việt Tây. Tướng quân du kích Thôi Quý lui từ Đông Bắc
xuống núi Cửu Ti, Tây Bắc do Sử Tiêu Hoành chỉ huy binh lính xuất phát;
Kim Kê Lĩnh thì giao cho sáu tộc lang binh đóng quân. Các bộ phận binh
lính Dương Lăng, Lý Sâm, Tống Tiểu Ái trời tối vượt núi, năm đường đại
quân, nối liền như sâu chuỗi, chậm nhanh tương ứng, hỗ trợ lẫn nhau,
phối hợp chung sức, làm ra tư thế có thể tấn công bất kỳ hướng nào.
Tam hùng tướng Đô Chưởng Man cũng điều binh khiển tướng, phân chia đóng
quân ở các nơi hiểm yếu, làm ra bộ dạng phòng địch ở ngoài Cửu Ti Sơn.
Các đường binh mã đi đường xa xôi, còn chưa công đến phụ cận Cửu Ti
Thành, người làm chủ công như Dương Lăng đã giao phong với quân Man, Thủ Bị Cận Quốc Anh lĩnh người ngựa bản
bộ làm tiên phong, gắng sức công
núi, hết mình ác chiến với Man binh.
Sau khi quan binh lui khỏi
lại rơi vào hơn mười đạo hàng rào trong tay Man nhân, sau đó lại rơi trở lại vào tay quan binh, quân Man lần nữa lui vào thủ hai vách Cửu Ti
Sơn, quan binh công núi, Man phỉ dùng cường cung nỏ cứng, vạn tên cùng
bắn, lẫm liệt như điện rơi rớt không ngừng. Quan binh lại đổi xe dù gỗ,
Man phỉ đổi đá lớn, gỗ cháy để trấn áp, quan binh lại lui về, song
phương một lần nữa rơi vào trạng thái giằng co.
Lúc này các đường binh mã tiến công đường vòng đã lần lượt đến gần Cửu Ti Sơn, Cửu Ti
Thành cố gắng xuất tinh binh, phân thủ các đường, lấy một chọi trăm,
quan binh tiến thêm cũng phải trả giá bằng nhiều thi thể rãi rác, thương vong cực lớn, quan binh lại chìm vào giai đoạn bị vây hãm khó tiến
công, A Đại Vương thở phào một hơi, nhưng vẫn không dám khinh suất, các
đường quân thủ sơn nghiêm nghị đợi lệnh, hai bên mệt mỏi bất kham.
Hai ngày nay, bỗng dưng lại trời mưa, sau cơn mưa dầm sương dày đặc, A Đại
biết quan binh không thích nghi được với thời tiết, chỉ cần kiên trì
thêm hai ngày, quan binh ắt sẽ lui binh, thế là phái người đưa rượu thịt cho quân coi giữ tại các cửa ải hiểm yếu. Khao tam quân, trông có vẻ
như phần thắng nắm chắc trong tay.
Mưa xuống, quả nhiên quan binh lui đi một ít, trên nơi cao nhất của doanh trại, liên tiếp hai ngày
liền không có cuộc phát động tấn công nào.
Trong đêm đấy, mưa dầm mù mịt. Dương Lăng chọn ra bảy trăm dũng sĩ từ trong lang quân của Tống Tiểu Ái, do Ngũ Hán Siêu, Cát Phan Ngõa Tây dẫn binh, người người eo
thắt dây thừng, vai đeo cương đao. Giầy rơm dưới chân, ngậm cây trong
miệng, lặng lẽ chìm vào trong màn đêm.
Sương mưa mù mịt, đã là
giữa đêm, nếu muốn công núi thì rõ ràng là tự tìm cái chết, các lộ quân
Man giết bò giết dê, yên tâm uống rượu, nhưng vẫn phái rất nhiều cảnh
vệ, tuy nhiên sắc đêm mưa sương mông lung, đầu cuối chẳng thấy động tĩnh quan binh.
Cát Phan Ngõa Tây dẫn theo bảy trăm lang binh ngậm
tăm mà tiến. Leo nhanh hiểm trợ nhau mà lên, lấy sắc đêm, sương mưa để
che chắn, lặng lẽ đi qua hai vách núi Cửu Ti, trời còn chưa sáng, bảy
trăm dũng sĩ đã đến dưới chân Cửu Ti Thành, bọn họ ẩn nấp trong rừng
lặng lẽ nghỉ ngơi, chờ đợi thời khắc quy định đến, đồng thời chuẩn bị
thêm một số thứ.
Giờ Cửu Ti Thành quả thật trở thành một quả óc
chó. Bảy vạn đại quân của Dương Lăng chia thành năm lộ, đã dụ hết toàn
bộ quân chủ lực của Man nhân đi, phân bổ ở các cửa ải hiểm yếu, những
Man nhân thủ thành ngoài trừ phụ nữ người già và trẻ nhỏ, những dũng sĩ
còn lại cũng không còn nhiều.
Trời tờ mờ sáng, thời khắc rạng
sáng là lúc mọi người buồn ngủ nhất, bên ngoài lại không có chút động
tĩnh nào, quân thủ thành đang ngã nghiêng ngã ngửa muốn yên tâm đi ngủ.
Mấy trăm cái móc sắt bay cùng lúc móc lên thành, từng tên lang binh cùng lúc bám bò lên như linh vượn.
Tiếng hò hét giết chốc vang lên,
bọn Man tử hoảng loạn nhảy lên. Không biết từ đâu chui ra nhiều kẻ địch
như vậy, điều đáng sợ hơn là những người này căn bản không thấy đường,
người nào người nấy đều mặc áo hoa văn xanh lá quái dị, trên đầu đội mũ
cổ quái, trên mặt còn vẽ những đường vằn giống hết như lúc bái tế cầu
phúc thầy trừ tà đóng giả làm thần ếch vậy.