Chu Nhượng Cân thông minh hơn người, đặc biệt là trên điện đại vương,
khi Dương Lăng nhìn thấy rải gach vang đã có biểu hiện kỳ quái và lầm bà lầm bầm làm cho y nhìn thấu Dương Lăng. Biết chắc Dương Lăng trước đó
chắc chắn đã nghe đến tin có người mua gạch vàng, nên mới có chuyện bốn
loại điều tra, mục đính chính là vì Phụ vương, vậy nên viêc hắn nhân cơ
hội giam lỏng phụ vương cũng không kỳ lạ.
Giờ thì hiểu nhầm đã
được hóa giải, chuyện này mọi người cũng chỉ đành làm như không biết,
nhưng tiểu muội nói mãi không thôi, đến cả cơ hội nói xen vào y cũng
không có chỉ đành để mặc cô nói.
Khó khăn lắm Chu Tương Nhi mới
trút được hết ra, lúc này mới phát hiện có người đáng ghét cũng đi với
đại ca nhị ca, cười hì hì nghe cô càu nhàu, không khỏi trừng mắt nói:
- Ngươi là ai?
Dương Lăng mỉm cười nói: - Khâu kiên Quận chúa, tại hại chính là người mặt
người dạ thú mà người nói đến, tội đáng muôn chết khâm sai Dương Lăng.
Chu Tương Nhi há hốc miệng có thể nhét được một quả trứng gà, run sợ một
lúc rồi mới ra chui ra khỏi ngực cua nhị ca, hừ lớn một tiếng, đi thẳng
đến Tĩnh Tâm các
Trong Tĩnh Tâm các, Thục vương Chu Tân Hàn khí
sắc rất tốt, mặt mũi hồng hào, ông ngồi trên ghế cười nói với Dương
Lăng: - Lần này Ba Thục một phen rung chuyển, may mà có khâm sai đại
nhân mới được bình yên.
Ông ta khẽ thở dài nói: - Hai ngày nay
các nơi ở Ba Thục đều lần lượt đưa thư chúc mừng, thái độ kính cẩn, khác hẳn với bộ dạng ngang ngược trước kia, xem ra cách trị Thục của ta có
chỗ không hợp lý rồi.
Lần này hoàn toàn bình định hoa hoạn trăm
năm là đại công của khâm sai đại nhân, cứu Tiểu nhi Nhượng - Hủ là ơn
lớn nhất với bản vương. Dương đại nhân, bản vương phải nói cảm ơn ngài
mới phải.
- Đâu có đâu có, Vương gia ngài khách sáo quá rồi. Để
lệnh ra một cửa, tiện cho xua quân tác chiến, cũng để tránh Vương gia bị quấy nhiễu, thời gian này thị vệ của hạ quan đã gây nhiều phiền phức
cho Vương gia và mọi người, xin Vương gia tha tội. Dương Lăng vội hạ
thấp người nói.
Hắn phát hiện Thục Vượng trị gia rât cẩn thận,
nghiêm túc, hai đứa con trai của Thục Vương từ lúc bước vào giống như
đổi thành người khác vậy, Thục Vương nói chuyện với mình hai huynh đệ
cũng không nói lấy một lời, ngồi đó thái độ cung kính, đến cả thở mạnh
cũng không dám.
Còn chưa nói đến anh em Chu Nhượng Hủ, Chu
Nhượng Cân, ngay cả tiểu Quân chúa đanh đá cũng rất biết giả bộ, lúc này tư thế ngồi rất nho nhã, ưỡn ngực lưng thẳng, cẩn thận, hai chân khép
chặt hơi nghiêng về một phía, hai tay để lên trên ghế, ngoan ngoãn, điềm đạm, đúng là tiểu thục nữ có giáo dưỡng.
Thế tử Chu Nhượng Cân
lớn trước tuổi, nói năng thận trọng, nhưng nếu lén tiếp xúc thì y cũng
không phải là con mọt sách không biết gì, có chút phá phách. Nhìn bộ
dạng quy củ của Chu Nhượng Cân với Chu Nhượng Hủ trước mặt Thục Vương,
Dương Lăng không khỏi cười thầm.
Trên có chính sách, dưới có đối
sách, ba bảo bối này của nhà Thục Vương cũng ra trò đấy, chỉ e Thuc
Vương không thể nghĩ được hai đứa con trai một đứa con gái ở bên ngoài
khác hoàn toàn với bô dạng trước mặt ông.
Thuc Vương cười ha hả
nói: - Thời tiêt lạnh dần, thời gian này bổn vương tĩnh tâm tu dưỡng,
bệnh tình cũng đã khá hơn, định mấy hôm nay sẽ chuyển về vương phủ, đến
lúc đó sẽ mở tiệc mừng công tẩy trần cho đại nhân, cũng là để Tiêu nhi
tạ ơn đại nhân, mong đại nhân sẽ đến. Dương Lăng giật mình cười, nghĩ rồi nói: - Cái nàyVương gia đã mời hạ quan
nhất định đến, ha ha, không giấu gì Vương gia, hạ quan rời kinh thành đã lâu trong lòng cũng vướng bận rất nhiều, hơn nữa bây giờ đã vào tháng
mười, dù nơi này khí hậu tốt, nhưng đất bắc đã lạnh dần, hạ quan vốn
định dâng lên Vương gia kế sách xoa diu để người xem xét, tiện ngày hồi
kinh.
- Kế sách xoa diu? Thục Vương tò mò hỏi.
- Dạ,
bình định võ lực người Man đã khó, nhưng thu phục lòng họ còn khó hơn.
Hạ quan đã bàn tính với quan viên địa phương ở Tự Châu, nghĩ ra một vài
kế
sách thu phục người Man. Chủ yếu là xây thành lũy, đóng quân, thắt
chặt những nơi trọng điểm, khởi dân binh, thông đường xá, xây trường
học, cứu nghèo, bình thuế, di dân, mở rộng thương nghiệp, tổng có mười
chiến lược. Hiện triều đình đang thiết lập Tuần phủ sứ ở Tự Châu, nhưng
những kế sách này vẫn cần có sự ủng hộ của Thục Vương mới có thể tiếp
tuc thực hiện.
Thục Vương đọc qua mấy dòng rồi lắc đầu, cười thản nhiên nói: - Chuyện nàyLúc qua phủ ăn uống ngai hãy cung Nhượng Hủ ban
bac. Bổn vương bệnh năng khó khỏi, những chuyện như thế này chỉ e sau
này không quản nổi nữa. Thuc Vương nói giọng có chút thê lương.
Dương Lăng cười đáp: - Vâng, hạ quan tuận lệnh, Vương gia hãy an tâm dương bệnh.
Nói xong câu đó trong lòng hăn đột nhiên đập thình thịch: Mặc dù Vương gia
thường giao việc cho thế tử, nhưng chủ yếu là do ông ta không tiện ra
ngoài tuần hành. Thế nhưng lại có một số chuyện cần ông ta đích thân
đến, giờ mình ở trước mặt ông ta nói đến tình hình Ba Thục mà ông ta
quan tâm nhất, thế nhưng ông ta lại buông tay mặc kệ, mà lại bảo mình
trực tiếp gặp Thế tử?
Dương Lăng tự hiểu trong lòng, hăn liếc
nhìn qua bên hai huynh đệ Chu Nhượng Hủ, hai người vẫn ngồi kính cẩn
không nói một lời. Nhưng thần sắc hai người đều có sự thay đổi, hiển
nhiên hiểu được ý tại ngôn ngoại của Thục Vương.
Sắc mặt Chu
Nhượng Hủ ửng hồng, vẻ mặt dương như có chút cảm động, nhưng lại không
dám mở mồm nói chuyện. Y mín môi, mắt nhìn hướng xuống. Chu Nhượng Cân
lại liếc trộm anh cả một cái, rồi thu lại ánh mắt.
- Thục vương
muốn truyền ngôi! Suy nghĩ này bỗng nảy ra trong lòng Dương Lăng. Nghĩ
lại bệnh tình Thục Vương khó chữa, lại thêm lần này tiêu diệt phản loạn
Đô Chưởng Man. Ông ta cũng đã nghĩ đến nhương khiếm khuyết của bản thân, nên đã quyết định truyền vương vị cho Thế tử.
Thảo nào mà ông
ta muốn mừng công mình trong bữa yến tiệc tại phủ. Mưng công là nói cho
thuận, còn e rằng việc tuyên bố truyền ngôi với văn võ bá quan đất Thục
mới là mục đích chính, cùng lúc để đại quan mình đây làm chứng.
Việc này không có gì là khó khăn, Thế tử vốn là người thừa kế hợp pháp. Hiện nay Vương gia bệnh nặng khó chữa, chỉ cần công bố một tiếng, sau đó xin chỉ ý của hoàng thượng rồi thế tử đăng vị là được. Chỉ không biết tài
cán vị thế tử Chu Nhượng Hủ này như thế nào so với cha mình, so với Chu
Nhượng Cân thì như thế nào
Dương Lăng nhanh chóng hiểu được ý
của Vương Thục, đột nhiên y cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, hắn
đảo mắt một cái thì thấy đó là Chu Tương Nhi. Cô gái nhỏ nhắn đang cắn
đôi môi hồng anh đào, bộ ngực nhỏ hơi nhô lên, cặp mắt đen trắng rõ ràng chợt lóe lên, đang nhằm vào hăn.
Vừa nhìn thấy Dương Lăng quay
sang, Chu Tương Nhi liền khẽ bĩu môi, cằm hơi nghiêng sang bên cạnh. Mặc dù không tiện làm ra những hành động quá lộ trước mặt cha, nhưng sự
khinh thường lại thể hiện ra trên bộ mặt đầy cảm xúc của cô.
Dương Lăng không khỏi mở miệng cười một cái: - Ừ, ta còn chưa vãi hạt ớt mà, nơi này đã mọc ra một "cây ơt" Tứ Xuyên rồi.