Một đội quan binh hộ tống một cái kiệu lớn lục đỉnh, tám người khiêng đi đến trước cửa Nha môn Án Sát ti.
Đám quan binh này đều là do Lang Binh giả dạng, nhưng lại mang theo mình
những phác đao thượng hạng bậc nhất, xem chừng không giống như thổ ty và dân tráng cho lắm. Một đội ngũ độc đáo đến như vậy, nhìn khắp cả thành
này mà xem chỉ có Khâm sai Dương Chém Đầu khét tiếng mới độc quyền có
được, trở thành một hình ảnh nhận diện thương hiệu.
Nhưng vị
Dương đại nhân vô tội này hiện tại đã nghiễm nhiên bị công nhận là một
Dương sao chổi đen đủi. Cũng khó trách được dư luận, trước giờ gia tộc
Thục Vương đâu có lúc nào xảy ra nhiều chuyện đến như vậy? Nhưng Dương
Lăng vừa mới đặt chân đến Tứ Xuyên, Thế tử bèn trở thành con tin nằm
trong tay Đô Chưởng Man. Tiếp ngay theo sau đó thì tiểu Quận chúa Chu
Tương Nhi, người chuẩn bị được tấn phong thành Công chúa, suýt chút nữa
bị thiệt mạng trong tay của thích khách.
Phải vất vả lắm vị đại
nhân này mới quyết định khởi giá hồi kinh, văn võ bá quan của Thành Đô
đều lén lút vui mừng đắc ý, chạy tới chạy lui báo tin cho nhau, phấn
khích đến tham gia bữa tiệc chúc tụng đồng thời cũng tiễn biệt Dương đại nhân, kết quả Huyền Y Công tử Chu Nhượng Cận được lão bách tính của Ba
Thục tôn xưng đệ nhất tuấn tài lại trở thành tội phạm giết người, không
phải hắn là sao chổi thì còn ai vào đây nữa?
Nghe nói Khâm sai
đại thần quang lâm, Án Sát sứ đại nhân dẫn theo quan viên của các bộ
phận Chưởng Hình, Lý Hình, Đãi Dịch, Tập Sự ra đón tận cửa. Dương Lăng
đột nhiên viếng thăm, nhưng người của Án Sát ti có mặt đông đủ đến như
vậy, hiển nhiên không phải là đợi hắn. Có án mạng xảy ra trong phủ Thục
Vương, nghi phạm lại là con trai của Thục Vương. Lục đại nhân đương
nhiên là phải tụ tập tất cả thuộc hạ, thông ngày thông đêm chuẩn bị phá
án.
Triều đại Đại Minh ngoại trừ bảy tỉnh phía Nam, sáu tỉnh phía Bắc trực thuộc ra thì khắp các mười ba tỉnh còn lại đều thành lập Đề
Hình Án Sát SứSứ Ti. Xét về địa vị thì ngang hàng với Thừa Tuyên Bố
Chính Sứ Ti, nhưng phẩm bậc của Án Sát Sứ lại thấp hơn một bậc so với Bố Chính Sứ, là quan chính tam phẩm, phía dưới còn vài vị Phó Sứ tứ phẩm
và Thiêm Sự ngũ phẩm. Lúc này tất cả bọn họ đều đã tề tựu đông đủ ở cửa
lớn nghênh đón tiếp giá.
- Hạ quan hân hạnh được gặp Khâm sai đại nhân. Đại nhân ngài có chuyện gì quan trọng thì chỉ cần sai người gửi
thư đến là được, hạ quan nhất định sẽ đến tận phủ để cho ngài hỏi
chuyện. Sao lại dám để cho đích thân Khâm sai đại nhân hạ giá tới đây cơ chứ?
Lục Chính nét mặt tươi cười vui vẻ, chắp tay hành lễ, đằng
sau lưng y là một đám quan viên cũng đang cúi khom người hành lễ, bộ
dạng tựa như một lũ khỉ đói chờ mồi.
Dương Lăng cười nói:
- Lục đại nhân công vụ bận rộn, ngày hôm nay có chuyện lớn như vậy xảy ra ở Thục Vương phủ, thiết nghĩ đại nhân ắt hẳn bận rộn hơn rất nhiều,
dường như là bổn quan đã làm phiền đến đại nhân ngài rồi.
Dương Lăng nói đến đó bèn ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
- Bổn quan tới đây thăm hỏi, nói là chuyện công nhưng cũng là chuyện
riêng, không dám phiền hà đến nhiều các vị đại nhân như vậy. Lục đại
nhân...
- Á? Ồ ồ ồ, dạ vâng, đúng đúng như vậy. Hạ quan hiểu,
nghe nói Khâm sai đại nhân đại giá nên quan lại hạp phủ đương nhiên đều
phải ra cửa nghênh đón. Đại nhân xin mời ngài vào bên trong, có chuyện
gì thì chúng ta vào trong thư phòng bàn bạc nói chuyện.
Lục Chính hiểu ý, vội vàng giải thích.
Dương Lăng bước qua cửa Nha môn của Án Sát Sứ, đi theo Lục Chính vào trong
thư phòng. Chủ khách vừa ngồi vào chỗ, Dương Lăng đi thẳng vào câu
chuyện luôn:
- Lục đại nhân, quý phủ có án mạng xảy ra, theo lẽ
thường thì bổn quan không nên can thiệp. Nhưng Hoàng thượng có lệnh cho
bổn quan tuần thú thiên hạ, thăm hỏi tình hình quân chính pháp luật, nắm bắt được dân tình thế thái. Nay con trai của Phiên Vương giết hại con
gái của Quận Vương, một vụ án như vậy không thể được coi là án hình sự
thông thường, chính vì thế nên bổn quan mạo muội đến đấy để thăm hỏi
tình hình cụ thể ra sao, mong đại nhân ngài đừng cảm thấy phiền.
- Cái này..., không giấu gì đại nhân, hạ quan cũng vừa mới phái người đi
điều tra
tình hình vụ án, vẫn chưa có được đầu mối gì hết. Quả thực...
quả thực là không có gì để bẩm báo với đại nhân hết.
Lục Chính khó nhọc thành thật trình bày.
Dương Lăng cười nói:
- Đại nhân ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Bổn quan tuy là quan Khâm sai,
nhưng đối với vụ án này ta không phải là nguyên cáo, cũng không có thân
thích với bị cáo. Chỉ là vụ án lần này có liên quan đến hai vị hoàng
thân, bổn quan tới đây vô tình biết được chuyện này rồi thì ít nhiều
cũng nên tìm hiểu một số tình tiết. Nếu không chuyện này truyền đến kinh thành, Hoàng thượng biết được hỏi đến, hỏi câu nào ta cũng không biết
được câu trả lời để đáp lại thì há chẳng phải là chuyện cười giữa triều
đình hay sao? Bổn quan không có ý can dự vào vụ án này. Lục đại nhân
trông ngài có vẻ khó khăn như vậy, thật tình ngài cho rằng bổn quan là
Tụng côn tới đây để tìm cơ đắc lợi hay sao?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Lục Chính không khỏi giật mình sợ hãi, vội vàng lật đật đứng dậy, chắp tay hành lễ đáp lại:
- Đại nhân nặng lời rồi, hạ quan đâu dám, hạ quan sao dám nghĩ như vậy
được? Thực sự là những thông tin nắm được có hạn, hạ quan chưa hiểu rõ
hết sự tình của vụ án này, không dám trả lời cho đại nhân ngài. Nếu như
Khâm sai đại nhân muốn biết tình hình vụ án thì hạ quan xin được bẩm báo lại rành rọt từng điều một cho ngài được biết.
Tụng côn chính là từ dùng để chỉ thầy thưa kiện, từ xưa đã bị xã hội coi thường, bị quan
phủ cho là kẻ đồng phạm. Luật nhà Đường có quy định, những người bao
biện cho tội phạm khi bắt được sẽ chịu năm mươi roi, nếu như giúp chúng
bàn mưu tính kế thì tội nặng thêm một cấp, ngồi tù ba năm. Thời Tống
hình phạt còn nặng hơn nữa, mỗi lần trước khi Nha môn kết án thì gần như đều giải quyết xong Tụng côn trước đã.
Rồi đến Minh triều, đến
lượt tên trẻ trâu Chu Trọng Bát lên nắm quyền lại càng cho rằng thầy cãi là những kẻ cầm đầu gây chuyện thị phi, cho rằng: “Nếu như trên thế
gian này không có đám người đó thì quan phủ nha môn sẽ không cần phải
tồn tại”. Khi quan phủ nhận được cáo trạng của dân chúng, việc đầu tiên
là phải biến chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì, cố gắng đơn
giản hóa tất cả mọi việc. Ngược lại đám thầy cãi đó lại viết cáo trạng,
đưa ra các chủ ý, vậy há chẳng phải là đám phần tử chuyên gây rắc rối
cho triều đình hay sao?
Chính vì thế nên đám thầy cãi không phải
là muốn nói bọn họ có tài ăn nói, ngôn ngữ sắc bén tựa đao kiếm mà muốn
ám chỉ rằng những người này khi đại diện cho ai đó, chỉ cần để cho quan
phủ biết được thì bất luận là lý do gì đi chăng nữa cũng đều bị ăn đòn
một trận thê thảm. Khi xưa Dương Lăng giúp Mã Ngang đi thưa kiện, nếu
như không phải Mã Dịch thừa vốn dĩ là quan, Mẫn Tri huyện lại là một kẻ
mù pháp luật, Dương Lăng lên công đường, nhân chứng thì không làm cho
tốt lại đi khuyên bảo gợi ý kiến cho những người khác, đó quả thật là
muốn ăn đòn.
Lúc này Dương Lăng tự cho mình là thầy cãi, hiển
nhiên là vì đang vô cùng tức giận thái độ giấu diếm của Lục Chính. Với
quyền thế như hắn Lục Chính nào có dám đắc tội? Biết rõ là Dương Lăng
đang cậy thế bắt nạt mình nhưng Lục Chính cũng chỉ đành ngậm ngùi nói
những câu trái với lòng mình.