Liễu Phi Vũ nước mắt tuôn rơi như mưa, gật đầu đồng ý. Lý Đại Nghĩa thở
phào một cái, buông tay, ánh mắt dán chặt lên trần nhà, từ từ nói:
- Đây không phải là nơi có thể ở lại lâu, nàng hãy ở thêm một thời gian
nữa, đợi cho mọi việc lắng xuống rồi rời đi chỗ khác. Hình dáng của nàng đã... thay đổi, lại đã có bầu, quan sai... sẽ khó mà có thể căn cứ theo miêu tả lệnh truy nã mà nhận ra được nàng...
- Phi Vũ, tổ tiên
Lý gia nhà chúng ta là một trong bốn Đại Trưởng Lão trong Bạch Liên
Giáo.... Hơn sáu mươi năm trước... Lý gia chúng ta tự lập nghiệp, thành
lập nên Di Lạc Giáo. Lúc đó, trong tộc có một số những người già cả phụ
nữ yếu ớt, hoặc những người chậm chạp không thích hợp làm việc trong
giáo pháo, tất cả bọn họ đều được đưa đến... Mễ Chi, Thiểm Tây.
Những người họ Lý tự thành lập thành một thôn. Nay khả năng tạo phản rất lớn, có khi là để... Nếu như chuyện không thành công thì cũng coi như có thể giúp cho Lý gia lưu giữ được hậu duệ, tất cả các đời giáo chủ truyền
giáo đều không dám bước chân vào Lý Gia Thôn một bước, cũng không hay... bọn họ có mối liên hệ nào không. Nàng đi tới đó đi. Cha ta... sớm muộn
gì cũng sẽ tạo phản, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, nàng và con ở nơi đó
chưa biết chừng sẽ là... vùng đất không chịu ảnh hưởng của chiến tranh.
Liễu Phi Vũ nghẹn ngào gật đầu đồng ý, nước mắt rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt của Lý Đại Nghĩa.
Lý Đại Nghĩa lấy từ trong người mình ra một nắm lá vàng mỏng, cười thảm nói:
- Lý Đại Nghĩa ta một đời tạo phản... chỉ là muốn dùng cái mạng này để
được làm thử Hoàng Đế. Nhưng lần giao dịch cuối cùng lại là... làm một
kẻ cướp, dùng tính mạng của mình... để đổi lấy một nắm vàng này... Ha
ha!
Tiếng cười đột nhiên ngưng lại, Lý Đại Nghĩa ngồi thẳng lưng, hai mắt trừng to, nắm chặt lấy tay của Liễu Phi Vũ vội vàng nói:
- Phi Vũ, hãy chôn ta thật kỹ, chớ để tang… Đừng để lộ…Ta, ta xin lỗi…
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, toàn thân Lý Đại Nghĩa gắng gượng một hồi, đột nhiên trở lên mềm nhũn, năm ngón tay thả lỏng. Nắm vàng mỏng rơi xuống
đất những tiếng tinh tang, ánh sáng chói mắt của vàng lóe lên qua đôi
mắt đang từ từ nhắm lại...
- Mẹ nó chứ, đao to búa lớn đe nẹt là
không ai được phép tới gần Nhị Vương Tử, bằng không ta sẽ không để yên.
Ban nãy kẻ nào gây ra chuyện ầm ĩ như vậy?
Hai tên lính canh ngục một cao một thấp đều to lớn vạm vỡ, tiễn Tiểu Linh Tử Công công của
Thục Vương Phủ xong, vừa mới về đến cấm thất của lao phòng, kịp leo lên
trên giường thì tên giám ngục quan lại dẫn người vào. Hai tên bọn chúng
không kìm được tức giận mà thầm chửi trong lòng.
Mở cánh cửa
ngục, quan giám ngục Cố Triệt, Cố đại nhân, vẫn còn chưa vào. Một người
đàn ông lực lưỡng cao lớn phi phàm, tóc xoăn mặt ngăm đen, đầu chạm đến
nóc nhà, khéo len người bước vào khiến cho hai tên lính canh sợ hãi giật mình một cái.
Người này mặc một bộ bào phục của người Ô Tư Tạng, tam phú lưỡng khâm, xòe rộng, màu xanh sẫm. Thớ thịt cơ bắp cuồn cuộn
khiến cho bộ y phục căng lên thật chặt. Dáng người cao lớn, vai hùm eo
cọp. Dưới cặp lông mày rậm cứng uy phong đó là một đôi mắt to và sắc
lạnh.
Người đó vừa vào bên trong thì đã đứng qua một bên, ngoại
trừ hai chiến khuyên tai to đùng đang khẽ rung trên đôi tai, toàn thân
người đó như một ngọn núi đứng sừng sừng. Hai tên lính canh giật mình
nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Tiếp ngay sau đó, Cố Triệt cầm đèn, cúi đầu khom người xum xoe đi vào, hướng chiếc đèn lồng lên cao, siểm nịnh cười nói:
- Thác Bạt đại nhân, mời ngài!
Hai tên lính canh tưởng rằng lại có một người đàn ông vạm vỡ nữa đi vào,
không ngờ thoáng một cái là một bóng người yểu điệu uyển chuyển bước
vào. Trong trang phục màu trắng của người Ô Tư Tạng, không hề có chút
trang sức nào, một chiếc khăn tơ màu trắng buộc lấy mái tóc mượt, vầng
trán trắng trẻo để lộ ra một chiếc dây chuyền mỏng nhỏ, gương mặt trái
xoăn, tinh tế thanh mảnh vô cùng.
Hai tên lính canh bất giác nín
thở lại, chỉ e hơi thở của mình thoát ra ngoài sẽ mạo phạm đến giai nhân đẹp trong trắng như tuyết, đẹp tựa như tiên này. Tiên nữ đương nhiên là có sự kiêu hãnh của một tiên nữ. Ngay cả đến tên Trưởng giám ngục đang
cúi đầu xu nịnh kia, cô nương
này không thèm đếm xỉa nữa là hai tên lính canh kia đối với nàng mà nói chỉ là tranh treo trên tường mà thôi. Đôi
mắt đen láy của nàng chẳng thèm nhìn đến hai bên, cứ thẳng hướng trước
mặt mà bước vào.
Giai nhân nhẹ nhàng lướt qua, gò má trắng như
tuyết, cổ áo khẽ để hở ra phân nửa chiếc cổ trắng ngần, thân hình yểu
điệu, thon thản yêu kiều. Kể từ khi hai kẻ phàm phu kia ngước qua nhìn
trộm, cái dáng vẻ thiết tha yêu kiều ấy chỉ thoáng xuất hiện mềm mại
kiêu sa như loài chim nhạn thần thánh, nhưng phong vị lưu tình lại tựa
như nước suối chảy, xuyên thấu mềm lòng người.
Hai tên lính canh
hít một hơi thật dài, một là vì nhịn thở có chút khó chịu rồi, hai là
muốn để ngửi lấy cái mùi thơm tỏa ra từ giai nhân. Trên người của nàng
có mùi hương nhẹ nhàng say mê lòng người, nhưng dáng người thoắt biến
mất ngang qua, còn lại đâu đó mùi rượu, hai người bọn chúng lại tẩn ngẩn ra đó.
- Khốn kiếp! Lũ mù! Mau soi đèn cho Thác Bạt đại nhân.
Trưởng giám ngục Cố đại nhân, vội càng quát lên.
- Hừm!
Một bàn tay to lớn giương ra, giằng lấy cây đèn trên tay của Cố đại nhân,
sải hai bước lớn bắt kịp mỹ nhân đang bắt tay đằng sau lưng mà thả bước
kia. Cái bộ dạng thản nhiên tựa như không có ai xung quanh quả đúng là
đã coi đại lao của Thành Đô Phủ này là vườn nhà họ mà.
Cố đại nhân vội vàng vẫy tay một cái, hai tên lính canh ngục ngay lập tức hiểu ý, vội vàng chạy đi theo.
Kiễng chân nhìn thấy hai người bọn họ đi qua đạo thứ hai của cửa nhà lao, Cố
đại nhân lúc này mới khẽ lắc đầu, thở hắt ra một cái rồi nói:
- Quân man di, thật là hoang dã man di! Nhưng ả man di đó, khục khục, thật là quyến rũ gợi cảm, làm say lòng người.
Mỹ nhân diễm lệ thoát tục trong chiến áo choàng màu trắng uyển chuyển di
chuyển từng bước nhẹ nhàng trong dãy hành lang. Chiếc áo choàng trắng
nhẹ nhàng di chuyển theo từng nhịp điệu. Bờ vai xuôi nhỏ thon thả, tựa
như đang di chuyển trên mặt nước vậy, vô thanh vô động, một vẻ đẹp kiêu
sa đạt đến cực điểm.
Hai tên lính canh ngục cứ xoắn xuýt đi theo
bên người đàn ông tráng kiện như núi kia, vừa là để được ngắm trộm bước
đi khoan thai của mỹ nữ, trong lòng thầm nhủ:
- Hôm nay thật là
cái ngày lạ lùng gì vậy, sao những người đến thăm ngục đều đi tựa như
bay vậy? Ban nãy đã có một vị công công lướt ra, giờ lại có một vị mỹ nữ lướt vào. Lẽ nào đó là một vị đại nhân? Trong Thành Đô Phủ ngoại trừ
Tống tổng binh ra thì còn có cả nữ quan hay sao?
Thát Bạt Yên
Nhiên quản lý công việc cụ thể ở Tiểu Kim Xuyên, cũng là một vị quan địa phương, hơn nữa chủ yếu là phụ trách việc quan hệ giữa triều đình và
Hán quan. Vậy nên trong buổi yến tiệc của Thục Vương, nàng mới thay cha
tham gia. Chỉ có điều tới hậu cung bái kiến Vương phi thì bèn quay trở
ra đại sảnh để dự tiệc, không nhất thiết phải ngồi chung với đám phu
nhân, đương nhiên có thể gọi là đại nhân được rồi.
Chu Nhượng Cận ngồi khoanh chân trên giường, song song với cửa nhà lao, trong lòng
dường như đang chan chứa tâm sự. Nghe thấy có tiếng người đến bèn ngoái
đầu lại nhìn, thấy đó chính là Thác Bạt Yên Nhiên thì gương mặt của Chu
Nhượng Cận nhanh chóng rạng rỡ hơn, vội vàng nhảy xuống đất, lao đến cửa nhà giam, bám lấy song chấn, vui mừng nói:
- Yên Nhiên! Ta biết là nàng nhất định sẽ đến thăm ta.