Chu Nhượng Cận không động người, cứ vậy mà nhìn Yên Nhiên, khóe miệng khẽ nở một nụ cười.
- Yên Nhiên, nàng mãi không đến thăm ta, trong lòng ta đã cảm thấy kỳ lạ. Lẽ ra nàng phải là người đầu tiên đến mới đúng, vậy ra là nàng đang bôn ba khắp nơi bên ngoài kia vì ta. Dáng vẻ bề ngoài yểu điệu mềm yếu như
nước, nhưng trong lòng tính tựa liệt hỏa. Nàng quả đúng là thiên hạ độc
nhất vô nhị Thác Bạt Yên Nhiên!
Mỹ nhân hồng trần đối với Chu
Nhượng Cận ta cũng chẳng qua chỉ là hạt bụi mà thôi, ngoại trừ nàng. Chu Nhượng Cận ta không chọn nhầm người, Yên Nhiên, nàng cũng không chọn
nhầm người!
Thác Bạt Yên Nhiên vẫn cứ cắn chặt lấy tay của Chu
Nhượng Cận, nhưng ánh mắt dường như có chút thay đổi, để lộ ra một chút
mềm yếu khiến cho người khác phải thương cảm và một chút nghi ngờ của kẻ quá sợ hãi bị tổn thương, tựa như một con thú nhỏ vừa muốn bỏ chạy,
nhưng lại muốn tới gần cùng với một chút ý thức cảnh giác.
Chu Nhượng Cận khẽ mỉm cười:
- Yên Nhiên, răng của nàng thật là nhọn, cắn chết ta mất thôi. Nhưng ta rất vui, quả thật rất vui...
Thác Bạt Yên Nhiên từ từ ngừng lại, Chu Nhượng Cận không rút tay về, cứ để
cho máu từ cổ tay của mình chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất. Trong không gian của nhà lao tĩnh lặng dường như có thể nghe thấy
được từng tiếng máu rơi tí tách.
Hai tên lính canh ngục đứng
ngoài xa, không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người bọn họ, nhưng
từng hành động của hai người đó thì quan sát thật kỹ. Hai tên lính canh
kinh ngạc ngây người, bọn chúng ngẩng đầu nhìn tên người Tạng cường
tráng có tên gọi là Ba Vượng đó. Tên đó vẫn cứ đứng sừng sững như vậy,
các cơ trên gương mặt tựa như đá hóa thạch vậy, không hề có một chút
động tĩnh nào.
- Mộng Ly quả thật là đã chết rồi, quả thật là
muội ấy đã mang thai, miếng ngọc bội của ta đúng là nằm ở trong tay của
muội ấy. Ngọc bội là của ta, nàng không vì miếng ngọc bội đó nằm trong
tay của Mộng Ly mà tin ta là hung thủ. Vậy đứa bé còn chẳng biết là của
ai, thì sao nàng lại nhận định đó là của ta?
Ánh mắt của Thác Bạt Yên Nhiên trở lên mơ hồ, lặng người một hồi lâu rồi mới nói:
- Đó không giống nhau...
Yên Nhiên nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêng đầu, nghi hoặc liếc xéo Chu Nhượng Cận:
- Quả đúng không phải của chàng?
- Quả đúng không phải là của ta!
-..., Chàng... nói một câu như vậy thôi sao? Dù gì thì cũng phải có ta một vài lý do chứ?
- Thác Bạt Yên Nhiên thông minh sắc sảo, nếu nàng ấy tin ta thì chỉ cần
một câu là đủ rồi, còn nếu không tin thì nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!
- Đừng xu nịnh!
-...
- Nhượng Cận, chàng hãy cho ta thêm một vài lý do khiến cho ta tin tưởng chàng. Ta... Lòng ta hoảng loạn vô cùng.
- Ta chẳng có quá nhiều lý do để nói với nàng. Mộng Ly thường xuyên đến ở tại Vương phủ, hai năm gần đây, thời gian mà muội ấy ở lại Vương phủ
còn nhiều hơn thời gian ở nhà của mình. Vì mối quan hệ thân càng thêm
thân của ta và Tĩnh Thanh Vương phủ, ta và Mộng Ly luôn giữ mối quan hệ
rất tốt, điều này nàng cũng biết, chính vì thế nên ta cũng chẳng rõ nữa.
Thác Bạt yên Nhiên vừa mới bình tĩnh trở lại thì sắc mặt ngay lập tức lại trở nên lạnh lùng, tựa như một khối băng trong suốt.
- Nếu như ta là hung thủ, thì cứ theo tính cách cẩn thận của ta, ta và
Mộng Ly chắc chắn sẽ giữ khoảng cách nhất định trước mặt mọi người để
tránh mọi mối nghi ngờ; nếu như ta là hung thủ thì ta hoàn toàn có thể
dụ dỗ được muội ấy, tìm một chỗ bí mật hơn, an toàn cho ta hơn để mà
giết người, hà tất gì phải mạo hiểm ra tay ở cái nơi mà bất cứ lúc nào
cũng có người đi qua cơ chứ? Hơn nữa...Ngỗ tác chẳng phải nói rằng Mộng
Ly mang bầu hơn hai tháng sao, hai tháng trước chẳng phải trùng đúng vào lúc ta và nàng mới...
- Đừng nói nữa!
Thác Bạt Yên Nhiên đỏ ửng mặt, khối băng nay đã chuyển thành ngọn lửa rồi.
Hai tháng trước, Thục Vương bệnh nặng thêm phải vào Thanh Dương Cung để
tĩnh dưỡng điều trị. Đám huynh đệ Chu Nhượng Cận, thân tộc trong vương
thất và các vị quan Thổ Ty đều đến thăm, cùng ở trong Thục Vương Cung
rộng lớn.
Quãng thời gian đó cũng chính là lúc tình cảm của Yên
Nhiên và Chu Nhượng Cận phát triển mạnh mẽ, tâm tình vãn nguyệt, ân ái
mặn nồng. Mùa hè nóng nực vốn đã mặc đồ mỏng trên người, đôi tình nhân
tâm đầu ý hợp trong quãng thời gian đó đã vượt quá giới hạn.
Lẽ
nào Chu Nhượng Cận lại đi trêu ghẹo muội muội của mình trong quãng thời
gian đó hay sao? Cho
dù là hai người bọn họ trước đó có tư tình đi chăng nữa thì những ngày tháng đó Yên Nhiên và gã chỉ cần có chút thời gian
là bám dính lấy nhau, đàn hát mua vui, vung bút trổ tài. Cho dù ba người có đụng mặt nhau cùng một lúc thì Chu Nhượng Cận cũng sẽ tìm lý do để
tách Mộng Ly ra. Hơn nữa... chỉ tính đến nhan sắc của ta...
Cơn giận dữ đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, xuân đến hoa nở.
Thác Bạt Yên Nhiên đột nhiên kinh ngạc thét lên:
- Tay của chàng...
Nàng ta vội càng lấy chiếc khăn tay lụa trắng muốt như tuyết, cột lên tay của Chu Nhượng Cận, hoảng hốt nói:
- Nhượng Cận, ta... xin lỗi...
- Không có gì, ta đã quen rồi.
Thác Bạt Yên Nhiên nghẹn ngào, ngoan ngoãn cười theo, dịu dàng đến nỗi chẳng thể nhìn thấy được một chút ghê gớm đành hanh.
- Vậy... hung thủ là ai được? Không có nhiều người có cơ hội được tiếp
cận với Mộng Ly, có cơ hội để giết được nàng ta thì lại càng ít hơn.
Người đó chắc chắn phải ở trong cung, nhưng chính chàng lại là người có
nghi can lớn nhất, vụ án này biết đến bao giờ mới được làm sáng tỏ?
Loại trừ đi lòng ghen tuông thì Thác Bạt Yên Nhiên ngay lập tức lại lo lắng
cho tình cảnh của Chu Nhượng Cận. Chu Nhượng Cận nãy giờ nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không thể kìm chế nổi nữa, bèn khẽ khàng kể lại cho Thác Bạt
Yên Nhiên biết chuyện Phụ vương của gã và Tĩnh Thanh Quận Vương quyết
định từ tốt giữ soái, vì bảo vệ cho thanh danh của Vương thất mà nhanh
chóng vội vàng kết thúc vụ án này
- Cái gì?
Thác Bạt Yên Nhiên trợn mắt dựng mày, phẫn nộ nói:
- Bọn họ coi chàng là thứ gì vậy? Một món đồ có thể có hoặc không cần có
hay sao? Một đồ vật có thể tùy ý mà sắp đặt lợi dụng hay sao? Bọn họ
dám! Tĩnh Thanh Quận Vương vẫn luôn nói này nói nọ phải nghiêm trị hung
thủ, nay biết được tin con gái nhà mình không còn trong trắng thì lại
vội vàng muốn...
Nói đến đó, Yên Nhiên chợt nhớ ra rằng bản thân
mình và Chu Nhượng Cận cũng chưa từng có hôn sự mà đã có tư tình thì
thấy ngượng ngùng đỏ cả mặt, vội vàng lấp liếm nói tiếp:
- Ta sẽ
quan sát thật kỹ bọn họ, buộc quan phủ phải tiếp tục điều tra vụ án này, để cho chàng được đường đường chính chính bước ra khỏi chốn này. Ta sẽ
lập tức đi gặp Thục Vương, yêu cầu ông ta đừng suy nghĩ hồ đồ như vậy!
- Không được, nàng... Tính khí của nàng, nếu gặp Phụ vương thì chỉ e là sẽ mâu thuẫn tột cùng, sau này...
- Uhm, chàng suy nghĩ thấu đáo, ta đi tìm Tĩnh Thanh Quận Vương, chứng cứ nằm trong tay ta, ta xem ông ta có dám coi nhẹ mạng người như vậy
không!
Chu Nhương Cận lo lắng nói:
- Yên Nhiên...
Thác Bạt Yên Nhiên ngước mắt lên nhìn, đáp lại:
- Chàng yên tâm, toàn bộ đất đai và mỏ quặng của Tĩnh Thanh Quận Vương
đều trong địa phận của Tạp Cốc An Phủ Ti, nơi đó cũng chính là thiên hạ
của Kim Xuyên chúng ta. Về tình mà nói thì ông ta đã thất đức trước! Về
lý mà nói thì ở dưới trướng của người Tạng chúng ta. Ta chỉ cần đi nói
một tiếng, đảm bảo ông ta không dám làm gì chàng!
Người con gái
yêu kiều diễm lệ, thể thái mềm mại tựa như nước này, quả thật không hề
giống đám người man di, nhưng tính tình lại vô cùng mạnh mẽ rắn rỏi,
không hề có một chút thẹn thùng, lưu luyến nũng nịu... Nàng trị vết
thương cho Chu Nhượng Cận rồi ngay lập tức cùng thị vệ Ba Vượng vội vàng rời khỏi, đêm muộn đến bái kiến Tĩnh Thanh Quận Vương.