Lưu Lãng nghe thấy Dương Lăng khen mình thì mỉm cười, chắp tay đáp lại:
- Cùng nhờ cả vào Dương đại nhân. Nếu như không phải là đại nhân thì chỉ e người khác khó mà có thể công phá được Đô Đô Trại, hạ quan có muốn lập
công cũng chẳng có cơ hội mà hành động. Hơn nữa, lúc trước hạ quan phạm
đại tội, chính đại nhân đã miễn tội và còn cắt chức quan cho hạ quan
được làm. Hạ quan có thể tìm lại được vợ con, có thể được mở mày mở mặt
làm chức Thủ Bị, tất cả đều là nhờ vào ân đức của đại nhân ngài. Mối ân
tình này cả nhà chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên.
Dương Lăng đang sốt ruột đi giải quyết công việc, nên không muốn nói chuyện dài dòng, bèn nói:
- Ừm, đi làm Thụ Bị đúng không? Đi tới đâu nhậm chức vậy? Đã đi sai đường một lần rồi, lần này phải cẩn thận không được để sai sót đó.
- Vâng, thưa đại nhân.
Lưu Lãng cung kính đáp lại, sau đó mới mỉm cười nói tiếp:
- Bẩm đại nhân, hạ quan tới Bảo Ninh Phủ. Hà hà, có đại nhân ngài chiếu
cố, Lý chỉ huy cũng rất quan tâm đến tại hạ, chọn cho tôi một nơi tốt
hơn, nhưng hạ quan lại chỉ muốn trở về Bảo Ninh. Nơi đó tuy có vất vả,
chó ăn đá gà ăn sỏi, cái gì cũng không có, nhưng dù sao thì đó cũng là
cố hương. Hạ quan phạm tội, tất cả người trong tộc đều cảm thấy bị mất
mặt, lần này cũng coi như áo gấm về làng.
- Ừm!
Dương Lăng gật gật đầu. Đột nhiên nhớ đến trong bức thư gửi cho Chu Nhượng Cận có
nói đến chuyện hảo hữu trong bộ tộc Miêu gia là ở Bảo Ninh Phủ, nay Lưu
Lãng lại nói nơi đó là vùng đấy nghèo khó cằn cỗi, xem ra nơi đó quả
đúng là có thật. Dương Lăng bèn nói:
- Bộ tộc Miêu gia bên đó của nhà ngươi dường như luôn có những tranh chấp nội bộ, chắc hẳn là cũng
có những va chạm không ít với người Hán. Ta nghe nói có một đám người Cô Cô Trại thường xuyên đi bốn xung quanh khiêu chiến, ngay đến cả các bộ
tộc Miêu gia cũng dám đến xấc xược. Ngươi quay về Bảo Ninh làm Thủ Bị
thì phải bảo vệ mảnh đất đó, bảo vệ trị an nơi đó.
Lưu Lãng kinh ngạc đáp lại:
- Chẳng trách người ta cứ nói đại nhân ngài là Gia Cát Lượng tái thế, hóa ra là thật... là thật..., ngay cả đến nơi hoang sở văng vẻ nhỏ bé như
Cô Cô Trại mà đại nhân ngài cũng biết được, thật là thần kỳ mà. Đại nhân xin hãy yên tâm, nơi đó là quê hương của hạ quan. Hạ quan không mong gì hơn, chỉ mong sẽ làm rạng danh cho họ Lưu nhà tôi, giúp cho đại nhân
ngài được mở mày mở mặt nên chắc chắn sẽ làm cho thật tốt.
Dương
Lăng gật gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: Kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ
đã hạ lênh, quan viên không được phép nhậm chức tại quê nhà mình. Lệnh
đó từ xưa đến nay đã có, nhưng cho đến nay thì những đại quan từ tam
phẩm trở lên sẽ có những e ngại nhất định, ở trong phạm vi địa phương
thì cơ bản là không có chuyện chấp hành lệnh này. Chính lệnh này ban đầu Dương Lăng cũng là một trong những người tán thành, nhưng vị huynh đệ
này cứ đứng trước mặt mình mà nói mãi chuyện được về quê nhà làm quan,
tựa như sợ người khác không biết đến vậy.
Dương Lăng chỉ đành giả vờ không để ý đến, đáp lại:
- Tốt, tốt lắm. Gia đình được đoàn viên, cũng là một chuyện đại hỷ. Bổn
quan xin có lời chúc mừng. Giờ ta phải đi đến Thục Vương Phủ một chuyến, có chuyện rất quan trọng phải làm. Ngươi nhanh chóng lên đường về quê
nhậm chức đi thôi, đợi sau này có cơ hội bổn quan sẽ đến chỗ nhà ngươi
thăm thú một phen.
Dương Lăng chỉ tức thời nói nhưu vậy thôi, nhưng Lưu Lãng lại cho là thật, cười khổ sở đáp lại:
- Quê nhà hạ quan quả thật là chẳng có phong cảnh gì có thể du ngoạn
được, đại nhân đi nhiều biết rộng, chỉ e là sẽ làm ngài thất vọng.
Dương Lăng ngạc nhiên hỏi lại:
- Nơi đó chẳng phải là có Kiếm Các hay sao? Từ Tần vào Thục sẽ phải đi qua Kiếm Các,
một nơi rất nổi tiếng.Lưu Lãng đáp lại:
- Bảo Ninh Phủ lãnh nhận hai châu tám huyện, Kiếm Châu quả thật là một
trong số đó. Nhưng nơi đó cách chỗ chúng tôi khá xa. Quê hương của hạ
quan chẳng có cảnh đẹp gì có thể du ngoạn được hết, nhưng trong rừng có
hổ. Hạ quan trước kia từng đi săn hổ, nếu đại nhân tới đó, hạ quan nhất
định sẽ tìm cách săn được một con để mời đại nhân thưởng thức thịt hổ.
Vợ của Lưu Lãng thẹn thùng kéo tay áo của gã rồi nhẹ nhàng nói:
- Đại nhân đang có việc quan trọng cần phải đi ngay, chàng còn nói lung
tung gì nữa thế. Đại nhân là quan Khâm sai, có thứ gì ngon mà chưa từng
nếm qua chứ, còn ham gì miếng thịt hổ chứ?
Dương Lăng cười một
cái, trong lòng nghĩ thầm: Đúng vậy, đường đường là chân của Quận chúa
bổn quan còn gặm rồi nữa là. Người ta thường nói sắc đẹp còn ăn được mà, đương nhiên cũng coi như là ăn rồi, trong thiên hạ này mấy ai được ăn
qua cơ chứ?
Tiện có câu nói của vợ Lưu Lãng, Dương Lăng nhanh
chóng cáo từ, trở người lên lưng ngựa, mang theo đám thị vệ lao nhanh
đến Thục Vương Phủ như một cơn gió.
Dương Lăng vừa mới đến Thục
Vương Phủ thì phát hiện ra có gì đó không ổn, cung cấm canh chừng cẩn
mật, từng đội từng đội quan binh tay cầm đao, lên cung tên, một dáng vẻ
như có địch sắp đến vậy. Có tất nhiều vệ binh trong Vương phủ chạy qua
chạy lại, miệng hô lớn:
- Bắt thích khách.
Dương Lăng dắt
ngựa đứng trước bức tường đỏ, có chút ngại ngùng không dám vào: Thích
khách không thường gặp, nhưng năm nay lại thấy xuất hiện quá nhiều. Kể
từ khi ta đến Tứ Xuyên cho đến nay thì thấy nơi đây thật là không được
an toàn chút nào. Nếu như để cho Quận chúa nhìn thấy ta thì ắt hẳn sẽ
lại mắng ta là đồ sao chổi.
Một lúc lâu sau, Dương Lăng mới cho
người đi đến nói rõ ý định thăm phủ của mình. Cung cấm canh gác nghiêm
ngặt, đám vệ binh cũng không dám tự ý đi vào, bèn phái người đi thông
báo cho Thục Vương. Một hồi sau thì thấy đại tổng quản nội vụ phủ đầm
đìa mồ hôi bước ra nghênh đón.
Dương Lăng vào bên trong phủ, vừa đi vừa hỏi:
- Đại quản gia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao trong Vương phủ lại có thích khách?
Nội vụ tổng quản phẫn nộ vô cùng, đáp lại:
- Những tên thích khách đó quả đúng là to gan, thật không biết sợ chết là gì. Vương phủ là nơi có thể dễ dàng đột nhập được vào hay sao? Đại nhân yên tâm. Vương phủ có những tín hiệu truyền tin riêng có thể lan tin đi tất nhanh. Vương gia vừa mới gặp nạn, thông tin đã được thông báo cho
các cung rồi, tên đó chạy không thoát đâu!
Dương Lăng chỉ nghe
thấy ông ta hét lên bắt thích khách, nhưng lại không nhắc đến tình trạng vết thương của Vương gia, chắc hẳn là Thục Vương thoát được, Dương Lăng bèn nói:
- Vương gia cát nhân thiên tướng là được rồi, chỉ là
tên thích khách đó sao lại có thể lẻn được vào Vương cung, không làm
thương Vương gia chứ?
Nội vụ tổng quản cười khinh miệt đáp lại:
- Ha ha! Tên thích khách đó có bản lĩnh vào được đến Vương phủ nhưng lại
không hay biết rằng bên cạnh Vương gia còn có có Tiểu Linh Tử Công công, là một trong nhưng cao thủ hàng đầu. Năm xưa tung hoành Tây Vực..., đã
có mấy ai làm thương được Vương gia trước mặt ông ấy cơ chứ.