Thục Vương thất sắc, vội vàng hỏi:
- Người đó có phải là... có phải là Nhượng Cận chăng?
- Trong cuốn sổ này chưa từng nhắc đến danh tính của người đó, nhưng lại
có những câu chuyện liên quan. Ngoại trừ một người ra thì không còn có
ai có thể phù hợp hơn được nữa, kẻ đó chính là...
Dương Lăng từ từ giơ tay lên, ngón tay chỉ thằng ra chỗ Chu Nhượng Hủ:
- Thế tự điện hạ!
Thục Vương trấn động cả người, Chu Nhượng Hủ giật nảy người, sắc mắt đanh lại nói:
- Hoang đường, hoàng đường, ngươi thật to gan, dám dựng ra những câu
chuyện hoang đường như vậy để làm hại thanh danh của hai Vương phủ!
Động tác của Dương Lăng nhanh nhẹn vô cùng, một tay khác đã kịp lấy ra trong người khẩu sung, nhắm thẳng về phía Thế tử, lạnh lùng nói:
- Thế tử cứ bình tĩnh, đừng nóng vội!
- Sao lại như vậy? Sao có thể?
Thục Vương sắc mặt trắng bệch đến phát sợ, toàn thân run lẩy bẩy.
Ngược lại, Chu Nhượng Hủ thần sắc sau khi kinh ngạc thì đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh, y cười điềm đạm nói:
- Dương đại nhân, vụ án này xem ra ngài phải điều tra thêm nữa thôi. Chu
Nhượng Hủ ta quyết không làm ra những chuyện đồi bại súc sinh như vậy
đâu. Ngài dám bịa ra những tội danh như vậy thì phải xác định là sẽ gánh được hậu quả nhé.
Dương Lăng châm biếm phản kích lại:
- Chu Nhượng Hủ không làm được, Chu Nhượng Cận lại có thể làm được hay sao?
Chu Nhượng Hủ sắc mặt thay đổi, thốt lên:
- Nhị đệ đương nhiên không phải là hung thủ, không có nhân chứng, không
có lý do, chỉ dựa vào một miếng ngọc bội, ai có thể định tội cho đệ ấy
được cơ chứ?
Dương Lăng cười nói:
- Trước khi ta tới đây
thì đã xem qua các điều khoản pháp luật của triều đình Đại Minh. Chỉ dựa vào một miếng ngọc bội thì đương nhiên không thể nào định tội cho đường đường Phiên Vương Chi Tử được, nhưng lại cộng thêm với tội dung nghi
can hung thủ giết người thì căn cứ theo tông luật của Hoàng thất Đại
Minh, Chu Nhượng Cận điện hạ sẽ phải chịu sự quản thúc nghiêm ngặt của
Thục Vương. Vương gia sắp truyền ngôi lại cho ngài... Vậy thì nói theo
cách khác, Nhị điện hạ sẽ phải chịu sự quản thúc của ngài, ngay đến cả
sinh tử cũng nằm ở trong tay ngài, thì thử hỏi Nhị điện hạ sống và chết
thì có gì khác nhau đâu chứ, đương nhiên là không có gì ảnh hưởng đe dọa được đên địa vị của ngài nữa rồi đúng không?
Chu Nhượng Hủ vừa giận vừa kinh ngạc, hét lên:
- Dương Lăng, ngươi đang nói nhảm gì đó?
- Cuối cùng người cũng tực giận rồi đúng không? Ha ha, Thế tử, xin hãy
kìm lại cơn giận. Cái hôm Vương gia quyết định truyền ngôi, ta và Dương
Thận cùng đi dạo trong vườn hoa, vô tình đã nhìn thấy ngài và một vị cô
nương mặc y phục mặc đỏ đang nói chuyện trong bụi cây. Vị cô nương đó
đau khổ cầu xin, bộ dạng đáng thương, nhưng còn ngài thì liên tục từ
chối, sau cùng thì phủi áo quay lưng đi. Lúc đó hạ quan tuy có cảm thấy
kỳ lạ, nhưng không hề bận tâm đến. ads by ants Nay Đông Doanh Quan nhận Vương lệnh điều tra vụ án, tiến hành kiểm tra tử
thi nạn nhân bị sát hại thì mới kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, nạn nhân Chu cô nương đó chính là người con gái đã nói chuyện với ngài ở trong
hoa viên ngày hôm đó. Tiếp tục đối chiếu với nội dung trong cuốn nhật ký này thì mới xác nhận được những bằng chứng liên quan...
Dương Lăng giương cuốn sổ đó lên, lắc qua lắc lại, trầm giọng nói:
- Thông gian tư tình loạn luân rồi sau đó lo sợ sẽ ảnh hưởng đến địa vị
và tiền đồ của mình, vậy nên sau khi rời khỏi hoa viên, càng nghĩ càng
thấy không yên tâm, thế nên ngài mới quyết định trừ bỏ hậu họa. Cũng vừa hay có thể khiến cho Nhị đệ của mình, người mà được lòng nhân dân hơn,
tiếng tăm uy tín và sức ảnh hưởng đối với các bộ tộc lớn hơn bản thân
mình rất nhiều, phải gánh tội chịu phạt. Chính vì thế nên ngài mới đưa
ra cái mưu kết một mũi tên trúng hai con chim đó.
Mười lăm vị Thổ ti ở Ba Thục đều có quyền lực hết sức quan trọng. Triều đình đối đãi
với mười lăm vị Thổ ti
như mười lăm vị Vương hầu. Nếu như ngài lên làm
Thục Vương, nhưng mệnh lệnh của ngài ban ra không bằng một câu nói của
Nhị đệ mình. Khống chế Ba Thục này là mười lăm vị Vương hầu, mà những
người đó lại do Nhị đệ của mình cầm đầu. Vậy thì bất cứ một người cầm
quyền nào cũng sẽ không thể chịu nổi sự sỉ nhục và khinh miệt đó, phải
vậy không?
- Không... Không phải đâu. Chu Nhượng Hủ từ nhỏ đã
khiêm tốn hòa thuận, tính cách phóng khoáng độ lượng, đối xử thân thiết
với huynh đệ của mình, giữ thân trong sạch, Sao nó có thể làm được những chuyện như vậy được cơ chứ?
Thục Vương không dám tin vào những gì Dương Lăng vừa nói.
Dương Lăng khẽ khàng thở dài một cái:
- Phụ mẫu luôn yêu thương một cách mù quáng. Là Vương gia, ngài có bao
nhiêu thời gian để dạy dỗ con cái của mình? Những biểu hiện trước mặt
của ngài sao có thể nói lên hết được tâm tính và phẩm cách của Thể tử
được?
Dương Lăng mở cuốn sổ đó đến đoạn có đề cập đến nội dung bị bắt cóc làm con tim trong vụ Đô Chưởng Man. Chu cô nương lo lắng, ngày
không ăn đêm không ngủ. Dương Lăng cung kinh nói:
- Xin Vương gia ngài xem.
Thục Vương còn không đọc hết mà đã dường như muốn ngất lịm đi, khiến cho
Tiểu Linh Tử phải vội vàng đến vuốt nhẹ lấy ngực của ông ta. Thục Vương
sắc mặt đanh lại, gạt Tiểu Linh Tử qua một bên, run rẩy chỉ tay về phía
Chu Nhượng Hủ mà lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi là đồ xúc sinh, thông gian cùng em họ, lại còn gá tội cho em trai ruột, ngươi.. ngươi... ngươi...
Chu Nhượng Hủ vội vàng hoang mang quỳ xuống đất, liên tục dập đầu nói:
- Phụ vương bớt giận, sực khỏe là quan trọng. Xin hãy nghe hài nhi phân
định. Phụ vương xin hãy bớt giận, ảnh hưởng đến sức khỏe, bằng không thì con có ngàn lần chết cũng không hết tội.
Y tiếp tục dập đầu vài cái nữa rồi ngay người quỳ ở đó, phẫn nộ nói:
- Dương đại nhân có ơn cứu mạng với ta. Vốn dĩ ta đối với ngài không nên
có lời oán giận, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng. Sao ngài chưa điều tra rõ ràng mà đã đến đây vu oan cho ta? Đây không phải là cuốn nhật ký của Mộng Ly muội muội, nhất định là không phải, là người khác ngụy tạo
nên.
Dương Lăng điềm nhiên nói:
- Ở hoa viên...
- Ở hoa viên là vì Mộng Ly hẹn gặp ta, nói rằng có chuyện vô cùng quan
trọng cấp bách muốn gặp ta để nói. Muội muội từ nhỏ đã mất mẹ, lại là
người đa sầu đa cảm, Tĩnh Thanh Quận Vương tính tình nóng nảy nên muội
ấy coi Thục Vương phủ này như là nhà của mình, ta đương nhiên coi muội
ấy như muội muội ruột của mình. Nghe thấy nói vậy thì bèn chạy tới luôn. Nào ngờ...
Chu Nhượng Hủ thở hắt ra một cái thật mạnh, cúi đầu nói:
- Chuyện đã đến nước này thì ta không thể không nói ra được. Không ngờ là Mộng Ly nói với ta rằng muội ấy đã tìm được người mà mình yêu thương
rồi. Người đó đối xử rất tốt với muội ấy, có thể nói là một lang quân mà muội ấy ưng ý nhất. Muội ấy nới với ta rằng thân phận người đó thấp
kém, hơn nữa Tĩnh Thanh Quận Vương đang bàn chuyện hôn nhân với Tề đại
nhân, Chỉ huy Sử của Tạp Cốc An Phủ Ti.