Dương Lăng quay trở về phủ, có một vị khách đã đứng chờ ở đó.
Người đó chính là Chỉ Huy Sứ Lý Sâm. Hơn một tháng từ khi bình định Đô Chưởng Man, Lý Sâm điều binh khiển tướng, lợi dụng giai đoạn chiến sự đó để
gậy dựng lên uy quyền của mình trong quân đội. Gã là một người rất biết
nắm bắt cơ hội. Nên ngay sau khi về đến Thành Đô thì Lý Sâm ngay lập tức đã lợi dụng quyền uy vừa mới gây dựng được để củng cố địa vị trong quân đội của mình. Vậy nên hai ngày nay bận rộn quá, chưa kịp đến để thăm
hỏi Dương Lăng.
Ấn tượng của Dương Lăng về cá nhân Chu Nhượng Hủ
mà nói thì tương đối tốt, nay phát hiện ra y lại là một kẻ mặt người dạ
thú như vậy, hơn nữa tuy rằng Thục Vương là một người quan niệm cổ hủ,
nhưng quả đúng là một hiền vương hiếm có. Chứng kiến bộ dạng ốm đau và
bị con trai hành hạ đến mức độ kiệt quệ như vậy thì trong lòng Dương
Lăng cũng thấy khó chịu lắm. Vì thế nên tâm trạng cũng chẳng được thoải
mái.
Lý Sâm cũng được nghe kể chuyện Nhị điện hạ giết người, lại
cũng biết quan hệ giữa Dương Lăng và ngài ấy khá tốt, nên gã cho rằng
chính vì thế nên Dương đại nhân mới cảm thấy buồn phiền. Chính vì thế
nên Lý Sâm cũng không dám hỏi gì nhiều, bèn nhanh chóng đi vào vấn đề
chính:
- Đại nhân, bỉ chức đã về đến Thành Đô, ngay lập tức mượn
khí thế quét tặc chỉnh đốn lại đội ngũ, sắp xếp thân tín, thanh lý tất
cả sổ sách và quan binh, hiện tại đã có manh mối rồi.
Dương Lăng cười nói:
- Vậy thì tốt. Mấy ngày tới bổn quan hồi Kinh, đám Lang Binh không tiện
vào Kinh thành. Hơn nữa Tống Tổng binh còn phải quay trở lại Quảng Tây,
cắt đặt mọi chuyện ở trong quân đội rồi sau đó mới có thể quay trở lại.
Tiểu Ngũ... hiện tại ta vẫn không thể bỏ được, tài năng của Tống Tổng
binh cũng không nên để phí. Đợi nàng ấy quay lại, ta sẽ sắp xếp cho nàng ấy một vị trí thích hợp. Vậy nên phiền ngươi điều binh bảo vệ bổn quan
hồi Kinh. Ta không muốn đi Thiểm Tây nữa, thời tiết ở đó chuyển lạnh
rồi, ta muốn về Kinh thành luôn.
- Vâng, vâng. Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Binh mà trong phạm vị Tam Vệ đại nhân ngài đều có thể điều động hộ giá.
Lý Sâm nhanh chóng đáp lại, rồi lại nói tiếp:
- Đại nhân, hạ quan xem xét kiểm tra kho binh giới thì phát hiện ra một
chuyện. Chuyện này không lớn nhưng có liên quan đến một nhân vật vô cùng quan trọng, vì thế nên phải nói qua với đại nhân một tiếng. Sau này nếu như có người kiểm tra thì có đại nhân làm chứng, hạ quan mới có thể
tránh bị dây dưa liên lụy.
Dương Lăng hỏi:
- Chuyện gì mà khiến cho Lý đại nhân còn không quyết định được?
Lý Sâm cười đáp lại:
- Chuyện không lớn, hạ quan kiểm tra kho binh khí thì phát hiện ra Vệ
Quân Thành Đô thiếu đi hai khẩu pháo, hơn nữa thuốc súng bị tiêu hao một lượng lớn. Dường như trong hơn một năm trước đây, chỗ thuốc súng đó đã
được trang viên của Thế tử mượn hết đi rồi, lý do là lợn rừng thường
xuyên tàn phá vườn tược của trang viên, có lúc còn làm hại đến người
trong phủ, nên phái người đi canh chừng, nhưng không thể nào ngày đêm
canh giữ được. Sau này mới có ý kiến sử dụng thuốc súng để đốt chết
khiến cho lợn rừng hoảng sợ, khiến cho chúng một thời gian không dám đến phá lấy một lần.
Lý Sâm ấp úng nói tiếp:
- Đại nhân ngài
tính mà xem, viên quan trước đây nể tình làm liều, giờ lại bắt hạ quan
đi thu dọn hậu quả. Đó là vũ khí quân đội dùng, làm như vậy xét về tình
mà nói thì là không hợp lý, nghiêm trọng hơn thì còn là đã phạm tội nữa. Tuy nói rằng hai khẩu pháo đó không có gì to tát, người trong trang
trại cũng không biết dùng. Nhưng thuốc súng thì bị tiêu hao không ít, hạ quan cũng không thể đi đòi Thế tử được. Đại nhân, ngài xem...
Dương Lăng lặng lẽ ngồi xuống một lúc, thở dài nói:
- Ừm, bổn quan biết rồi. Ta sẽ chịu trách nhiệm giúp ngươi đòi về là được. ads by ants Hai người bọn họ lại tiếp tục nói chuyện công vụ một lúc. Nhận thấy tâm
trạng Dương Lăng quả
thật không được tốt lắm, Lý Sâm bèn hiểu ý đứng dậy cáo từ.
Lý Sâm vừa đi khỏi thì Tĩnh Thanh Quận Vương bèn đến. Vị Quận Vương thân hình cao lớn đẫy đà đó bước vào trong cửa không nói một câu nào với Dương Lăng hết, Dương Lăng cũng chẳng biết nói câu gì. Hai
người lại đứng nhìn nhau một hồi, Dương Lăng mới sắp xếp cho một đội
quân đi khiêng linh cữu của Mộng Ly cô nương ra, trả về cho Tĩnh Thanh
Quận Vương.
Tĩnh Thanh Quận Vương chào Dương Lăng một cách trang
trọng, khom người một lúc rồi mới đứng thẳng dậy, hai mắt đẫm lệ, không
nói câu nào bèn quay người đi luôn.
Tâm trạng của Dương Lăng lại
càng trở nên tồi tệ hơn nữa. Hắn đi tới vườn sau, nhìn thấy gia đình ba
người nhà Ngũ Văn Định đang nói chuyện về chuyện cung tên, dáng vẻ vui
mừng hứng khởi, trong lòng Dương Lăng mới cảm thấy khá hơn một chút. Hắn cũng không đến làm phiền gia đình nhỏ của Ngũ Hán Siêu, Tổng Tiểu Ái,
bèn quay người đi vào phòng tắm, thoải mái tắm cho một cái thật đã, thay bộ y phục thông thường, lúc đó mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Dương Lăng quay trở lại thư phòng, vừa mới xử lý xong một đống văn bản thư từ thì Đại Bổng Chùy bèn tất bật chạy vào:
- Đại nhân, cái tên Dương Thận lần trước lại đến rồi, còn có cả Thác Bạt cô nương nữa.
Gã nhếch cái miệng lớn của mình cười một cái, giương tay to như tay gấu của mình ra rồi nói:
- Đại nhân, ngài nhìn xem, Thác Bạt cô nương thật phóng khoáng về khoản tiền bạc, tặng luôn cả một thỏi vàng.
Dương Lăng nhìn thấy mà giật mình đánh thót một cái. Quả nhiên là một thỏi
vàng, xem chừng còn to gấp đôi bàn tay của Thác Bạt cô nương đó. Thật là khó mà đoán được tiền tài của cô ta.
Dương Lăng vội nói:
- Mau mau mời bọn họ vào.
Dương Thận vẻ mặt điềm nhiên không thể hiện xúc cảm, chỉ có Thác Bạt Yên
Nhiên là mỉm cười vui vẻ, quả đúng là vui sướng đến tận tâm can, một vẻ
đẹp say đắm lòng người đến độ không diễn tả được thành lời. Nhìn thấy
Dương Lăng, Yên Nhiên bèn nhanh chóng tăng thêm tốc độ, cười rạng rỡ
nói:
- Bái kiến Dương đại nhân. Dương đại nhân văn phú tài giỏi
như Quản Trọng, võ nghệ cao cường tựa Võ Hầu, thật không ngờ đối với
việc phá án lại cũng có tài cao như vậy. Một vụ án khó khăn chồng chất
đến như thế mà Dương đại nhân ngài vừa mới xuất trận đã thành công phá
án, khiến cho ai nấy đều phải khâm phục.
Dương Lăng mời hai người bọn họ ngồi, rồi kêu người hầu mang trà đãi khách:
- Người đâu, mau bưng trà!
Tiếp đó bèn cười nói:
- Thật không dám, không dám. Hạ quan chẳng qua chỉ là nhận lại vụ án này
từ tay của Án Sát Ti, có quá nhiều điểm nghi vấn, chính vì thế nên cái
gì cũng phải điều tra, xem xét, lục soát cho thật kỹ lưỡng mà thôi. Thêm nữa là Mộng Ly cô nương cũng ghi chép lại rất nhiều những tình tiết
quan trọng. Hung thủ... bản thân y nhất cử nhất động đều không tiện, nên cho dù có vào trong đó thì cũng chỉ e là không có thời gian để mà tìm
kiếm cho kỹ càng. Cuốn sổ đó rơi vào tay ai thì vụ án này cũng sẽ được
điều tra sáng tỏ mà thôi. Ha ha.