Chu Nhượng Cận cười ha ha đáp lại:
- Kết quả là chẳng phải vẫn bị ngươi phá vỡ bí mật rồi hay sao?Anh hùng trong thiên hạ, chỉ có Dương
Lăng và Cận ta. Ngươi còn chưa nói cho ta biết, sao ngươi biết được kế
hoạch của ta? Kế hoạch này vốn dĩ hoàn mỹ không vết tì vết, trừ phi
ngươi chính là Bao Hắc Tử trong truyền thuyết, có thể thẩm dương tra
nguyệt, gọi được hồn ma của Mộng Ly.
Dương Lăng nhìn vào hư không, từ từ đáp lời:
- Ai biết được chứ? Có lẽ... quả thật Chu Mộng Ly cô nương chết không nhắm được mắt nên đã mang manh mối đến đặt vào tay của ta.
Chu Nhượng Cận hơi biến sắc mặt, miễn cưỡng cười nói:
- Ngươi... đang nói lung tung gì đó?
Dương Lăng nói tiếp:
- Điều khiến cho ta nghi ngờ nhất chính là sự chú giải của ngươi về Thiên Thư.
Chu Nhượng Cận nghe thấy hai từ “Thủy Thư” được gọi tên lên một cách chính
xác như vậy thì sắc mặt tái đi. Gã vốn định quay lại tìm cuốn sách trông chẳng có gì nổi bật trên giá sách, người khác có nhìn thấy cũng không
đọc hiểu được, hoặc cũng không muốn đọc. Nhưng vẫn nhẫn nhịn được lại mà không quay người đi kiếm: Dương Lăng đã đọc tên chính xác hai chữ đó
rồi thì cuốn sách đó rõ ràng là đã rơi vào tay của hắn rồi, còn tìm kiếm làm gì?
- Ngươi cũng hiểu Thủy Thư ư? Ngươi có thể kiên nhẫn đi
tra xét hết đống sách này của ta? Thiên ý đã như vậy rồi thì còn gì để
nói nữa?
Chu Nhượng Cận lẩm bẩm trong miệng.
Dương Lăng lắc đầu đáp lời:
- Thật hổ thẹn, ta không hiểu gì về Thủy Thư, ngay cả đến đại thiên tài
tinh thông tạp học bách khoa như Dương Thận cũng không hiểu. Nhưng thật
trùng hợp một tiểu binh dưới trướng của ta lại là hậu nhân của quỷ sư
Thủy tộc. Ông ta đọc được những chữ đó. Lưới trời lồng lộng chỉ là chưa
đến lúc thôi, chứ không có bỏ sót bao giờ, phải không? Ngươi tạo ra một
kế hoạch hoàn hảo, nhưng chính hồng nhan tri kỷ của ngươi, cũng là một
vị Chức Nữ lại là người đã gián tiếp phá vỡ nó. Sự ghen tuông và lòng
chiếm hữu ngươi của cô ấy đã trở thành một con dao phá vỡ đi cái kế
hoạch hoàn hảo đó của ngươi. Nói thật là hiện tại ta thật sự tin rằng
chính là Chu Mộng Ly cô nương đang âm thầm dẫn ta ra khỏi đám mây mù,
mang manh mối đến đặt vào tay của ta.
Dương Lăng cười mỉa mai nói:
- Chắc hẳn ta nên cảm ơn Thác Bạt cô nương. Đằng sau thành công mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ... Không đúng, ở trong thời đại này là
một nhóm những người phụ nữ. Và hiển nhiên người phụ nữ của ngươi đã
đứng sai vị trí, lại đứng phía trước ngài.
Chu Nhượng Cận cười khổ sở nói:
- Ra là như vậy... Yên Nhiên, Yên Nhiên à! Nha đầu ngốc này, ngoại trừ
nàng sao ta có thể để ý đến những người phụ nữ khác được cơ chứ. Những
chuyện có thể nói được với nàng ấy thì sao ta lại không nói cơ chứ? Nàng ấy yêu ta, quả đã quá yêu mất rồi!
Dương Lăng ngây người nghĩ
thầm: Người anh em này... chắc hẳn từ nhỏ đã bị mất cân bằng tâm lý,
khao khát mãnh liệt một sự độc chiếm tình cảm, nhưng hắn lại có thể thản nhiên coi sự ghen tuông thái quá, sự gò bó cực độ đến không còn một
chút tự do nào của Thác Bạt Yên Nhiên là sự ái mộ lớn nhất đối với mình. Không ngờ còn cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Dương Lăng cười nói:
- Chú thích và những văn bản của ngươi không có một chút liên quan nào,
có nhớ đó là những con số Bảo Ninh, Lưu Liệt, Ba nghìn hai; Bảo Ninh,
Lam Đình Thụy, Yên Bản Thứ, Liêu Huệ, Bảy nghìn tư; Mi Huyện, Bành Hữu
Đạo, Một nghìn mốt v.v... còn có những địa danh Miêu, Di, Tàng này nữa.
Ngươi đã từng nghe qua vụ án “Kê vàng gạo trắng” ở Kinh thành chưa? Lấy hạt
kê vàng tượng trưng cho vàng, gạo trắng tượng trưng cho bạc, lại lấy mấy đấu mấy thăng đại diện cho bao nhiêu vạn lượng. Ta đã từng xem qua
những thứ đó, vậy mà còn không nhìn ra được những con người bất trị này, những con số này là đại diện cho số lượng binh mã của họ là bao nhiêu
thì hai nha môn Nội Xưởng của Cẩm Y Vệ chắc ta không cần phải ở lại nữa
đâu.
Có sự hoài nghi đó rồi thì ta không thể nào mà không nghĩ
đến việc ngươi đi du ngoạn sơn thủy, thăm thú danh lam thắng cảnh, hơn
nữa vị Cô Cô
trại chủ của Miêu tộc mà ngươi có mối quan hệ thân thiết.
Những vấn đề là ở chỗ nơi đó hoang sơ hẻo lánh, đã không có danh lam
thắng cảnh gì lại cũng chẳng có sông rộng núi cao để mà thăm thú hưởng
thủ thì ngươi tới nơi đó để làm gì? Từ đó ta điều tra những nơi mà những năm gần đây ngươi đã từng đi qua thì không thể không nảy lòng nghi
hoặc.
Còn cả chuyện trang viên của đại ca ngươi nữa, Thế tử không lo được đến chuyện trang viên đều nhờ ngươi chăm nom. Ngươi lại mượn
danh Thế tử để mượn hai khẩu đại pháp của Vệ Sở. Pháo thì năm bữa nửa
tháng mới cho nổ có một lần, nhưng lượng thuốc pháo ngươi mượn thì quả
không ít, số thuốc pháo đó đã đi đâu rồi? Tứ Xuyên địa hình hiểm trở,
không tiện dùng đại pháo. Nhưng thuốc pháo có thể dùng để chế tác ra
những trang bị khác như súng bắn, hỏa tiễn thì đối với vùng rừng núi này lại là những thứ vũ khí lợi hại. Hoặc là có thể lấy mẫu để người khác
nghiên cứu ra thuốc súng tự dùng cho quân đội của mình, thì những lý do
đó càng có sức thuyết phục.
Dương Lăng tự chế giễu mình mà cười nói tiếp:
- Thế là một Gia Cát Lượng được sinh muộn là ta đây mới đột nhiên nhớ tới những việc đã chứng kiến nhưng bị ta bỏ qua. Dòng dõi nhà Thục Vương
đời đời là hiền vương, nhưng cũng chính trong dòng dõi của Thục Vương
không phải con cháu đời đời đều là những người hiền tài anh minh. Trước
tiên là con trai của Hiến Vương Chu Xuân là Chu Duyệt Tôn đã từng âm mưu cùng với Cốc Vương làm phản; Chu Duyệt Cù cũng từng có âm mưu soán ngôi Thế tử chính tông; lại còn một vị được ban cho cái chết, nguyên do vẫn
còn chưa được công bố cho thiên hạ được biết, chỉ là cũng là do Vương vị mà thôi. Nay lịch sử lại được tái hiện phải không?
- Ha ha, vậy
thì đã sao cơ chứ? Vận mệnh của của ta là do ta chứ không do trời, ngay
cả do trời định thì ta cũng sẽ xoay chuyển lại.
Chu Nhượng Cận cười đắc ý nói tiếp:
- Tiểu Linh Tử truyền thụ vô công cho tất cả ba người. Ta và đại ca là
thân phận của chủ tử nên chỉ coi như là nửa đồ đệ của ông ta thôi. Còn
người thứ ba, là một thị vệ trong phủ của một Vương gia, đó mới chính là đồ đệ thực sự của Tiểu Linh Tử, đao pháp của y không kém ta đâu. Ta đã
phái y đi đến nhà lao để hạ sát đại ca, diệt trừ hậu họa rồi. Phụ
vương... không còn cơ hội để đón được huynh ấy ra nữa đâu.
Dương Lăng rùng mình, kinh hãi nói:
- Ngươi... lẽ nào bây giờ ngươi không lo sợ người khác nghi ngờ mình hay
sao? Ngươi phải biết rằng khi chưa có chiếu mệnh chính thức của Hoàng
thượng thì Vương gia có thể thu lại mệnh lệnh và bãi ngôi Thế tử của
ngươi bất cứ lúc nào.
Chu Nhượng Cận chớp chớp mắt, cười đáp lời:
- Có liên quan gì đến ta đâu? Người của ta bắt được một thị vệ của Tĩnh
Thanh Vương phủ, lấy được thẻ bài của gã. Y đã cầm đi lệnh bài của Tĩnh
Thanh Quân Vương, vào đến trong ngục rồi sẽ có ngay một màn cảnh đại ca
phản kháng giết người. Tại hiện trường sẽ có thị vệ của Tĩnh Thanh Vương Quận Vương. Người trong thiên hạ biết chuyện đều cho là Tĩnh Thanh Quận Vương không cam tâm con gái của mình bị làm nhục và hại chết bèn tự
mình dùng hình giết người. Ta còn đang ở đây, trong Vương phủ này để
tiến hành đại lễ kế nhiệm ngôi vị thì sao ta có thể hay biết chuyện gì
cơ chứ? Ta lại còn phải đi tế bái cho đại ca nữa chứ, dù sao thì đó cũng là huynh đệ thủ túc của ta.