Những chuyện này đều là sự thật, đương nhiên khiến lão vừa kinh vừa sợ.
Nhưng điều càng khiến lão nổi cơn tam bành lại là chính lệnh gia tăng
thuế khóa ở Phúc Kiến, Tứ Xuyên, vơ vét của cải từ quan viên và phú
thân. Đây chính là biện pháp hay mà lão dốc hết tâm huyết mới nghĩ ra
được, vừa có thể giúp triều đình giật gấu vá vai, tăng thu cho nguồn tài chính ngày càng túng quẫn, lại có thể giái quyết vấn đế thiếu quân
hưởng cho Tây Bắc quân. Hai chuyện này thật sự là lão không có chút tư
tâm nào, cũng căn bản không muốn ăn lời gì ở trong đó.
"Ta là
một lòng vì Hoàng Thượng, vì triều đình!! Bọn khốn này không có bản
lĩnh, bảo bọn chúng nghĩ cách thì không nghĩ ra, soi mói tật xấu thì lại xuất sắc, cả ngày soi mói ta, thật là mũi không ra mũi, mắt không ra
mắt mà." (Ý nói giận đến nỗi méo mặt)
Lưu Cẩn cảm thấy vô tội, ủy khuất, oan ức, lửa giận trong lồng ngực cũng càng bùng càng dữ dội.
Lão biết triều thần này khinh thường lão từ trong xương tủy, còn khinh lão
hơn cả tên ma quỷ Dương Lăng kia. Ai bảo lão là thái giám, tiên thiên
bất túc cơ chứ. Đối với những quan viên đó mà nói, trong đấu tranh chính trị bất luận ai thua ai thắng, nào sợ đối thủ là thứ bao rơm, cấp dưới, thất học, người lỗ mãng mà bản thân khinh miệt. Trong lòng lão đau đớn
có thừa, cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Dù sao vẫn là cùng một
loại một cấp bậc như nhau, đều là thần tử trong một triều, đều là nam
nhân, là hán tử.
Nhưng mấy tên nô tài âm dương quái khí đó là
cái gì chứ? Là hoạn quan, hạ nhân hầu hạ Hoàng Thượng một đám không phải nam cũng không phải nữ, bị áp dưới cái tên thái giám, thì giống như phu nhân thế đại danh môn, cưới hỏi đàng hoàng, không ngờ lại phải lưu lạc
đến nỗi cùng đứng cùng ngồi với tiểu thiếp xuất thân thanh lâu, còn
thường phải để ả lo liệu việc nhà, nghe ả chỉ bảo: Cái gì có thể nhẫn
nhịn, nhưng chuyện này thì không.
Hiện tại Ngôn quan nương tựa
vào Lưu Cẩn đã đông, tai mắt càng lúc càng linh thông, lão mới dần biết
mấy kẻ đọc sách ở Hàn Lâm viện, Đô Sát viện đều nhìn lão như thế. "Vâng, ta tham ô, ngươi tố cáo ta, được! Ta nhận hối lộ, ngươi, ngươi tố cáo
ta, được! Ta tậm tâm tận lực đưa ra chủ ý hay cho Hoàng Thượng, cũng bởi vì là ta nghĩ ra, các ngươi cũng không phân xanh đỏ đen trắng mà tố cáo ta, còn nặc danh hả? Được!"
Lưu Cẩn nghiến răng nghiến lợi cười lạnh:
- Ông nội ngươi còn một người thiếp, còn là kỹ nữ nữa, thì sao? Hoàng
Thượng sủng ái ta, các ngươi hèn kém quá đi thôi! Hôm nay hoàng Thường
giao chuyện này cho ta làm, xem Lưu gia gia làm sao mà trị các ngươi,
một đám không biết xấu hổ!
Lão thu bức mật gián vào trong tay
áo, mặt mày xanh mét, giấy là giấy thông thường, chữ rõ ràng là dùng tay trái viết, xiêng xiêng vẹo vẹo, là ai gây khó dễ cho mình?
Trong mật gián ngoại trừ liệt kê mười đại tội của mình, còn liệt kê mười điều không ổn của Dương Lăng. Ví dụ như làm trái với chính sách bình định vỗ về có hiệu quả rõ rệt mà trước giờ triều đình Đại Minh vẫn dùng đối với man tộc, tự ý động binh chinh phạt. Ví dụ như thăng Dương Lăng làm Quốc công, ân thưởng quá trọng, thụy hiệu bốn chữ Văn Thanh Võ Đức quá hậu,
trên cả những tiên hiền công thần của bổn triều.
"Như vậy xem
ra, không phải là dư nghiệt của Dương Lăng rồi. Ừm phe phái của Dương
Lăng giờ quần long vô thủ, hôm qua Lưu Vũ thấy mình thì khách khí, rất
có ý nịnh bợ. Đám người này định ôm đùi ta đây. Không có Dương Lăng, bọn chúng nào có lá gan đối nghịch với ta, phải nói là không sợ chết sao
Trên mặt Lưu Cẩn hiện lên một nụ cười u ám: "Nếu nói đến kẻ không thức thời, không cân nhắc, không biết chừng mực, cũng chỉ có thanh lưu nho phái hủ lậu tột bậc kia thôi."
Lão rảo bước đi ra khỏi Càn Thanh cung, gọi tên tiểu hoàng môn nọ lại, nói:
- Quần thần còn đang hầu ở kim điện không?
Tiểu hoàng môn vội nói:
- Đúng vậy ạ. Công công, Hoàng Thượng không hạ chỉ bãi triều, văn võ bá
quan đành phải hầu trong kim điện, cho nên phái tiểu nhân đến thúc giá.
Lưu Cẩn cắn răng cười khanh khách, nói:
- Không cần thúc giá nữa, ngươi lập tức trở về, nói cho văn võ bá quan,
rằng Hoàng Thượng hạ chỉ phải điều tra rõ bức mật gián phỉ báng đại
thần, vọng ngôn loạn chính là do ai viết. Ta phụng chỉ, lập tức sẽ đến,
muốn văn võ bá quan phải chờ ở kim điện!
Tiểu hoàng môn nhìn
thấy lão sắc mặt dữ tợn, không khỏi giật mình, liên tục vâng dạ không
ngớt, vội vàng chạy về kim điện báo tin. Lưu Cẩn oán giận gọi thị vệ
sang, nói:
- Mau đi gọi Thạch Văn Nghĩa lập tức lĩnh năm trăm
đại nội Cẩm Y thị vệ, đến kim điện chờ. Ta phụng chỉ, phải bắt kẻ gian
thẩm vấn!
Quần thần đang trong ngóng hy vọng Hoàng Thượng trở lại triều, thì thấy tiểu hoàng một chạy vụt trở về, xé giọng nói:
- Truyền chỉ. Hoàng Thượng phái Ti Lễ Giám Lưu công công điều tra rõ kẻ
đưa mật gián trên kim điện, vọng ngôn loạn chính, phỉ báng đại thần,
lòng mang điều ác. Văn võ bá quan chờ ở kim điện.
Trên kim điện nhất thời tĩnh lặng, các quan đều đoán rằng: "Phỉ báng đại thần, vọng ngôn loạn chính? Là chỉ ai vậy?"
"A Hóa ra là đề cập đến Lưu công công." Vừa nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Lưu Cẩn, môi nhếch thành một đường, hai mắt phun ra lửa, các quan viên
lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có người thầm thở phào, cười mỉm chi chờ xem
náo nhiệt.
Lưu Cẩn từng bước đi vào đại điện, đứng trước minh
tiền bảo tọa, ánh mắt quét ngang một vòng từ trái sang phải, giơ cuộn
giấy lên, giọng the thé nói:
- Đây là bút tích của vị đại nhân nào vậy?
-
- Ha ha ha, dám làm mà không dám nhận, là đàn ông, thì đứng ra đây cho gia! ads by ants Bên cạnh vẫn yên
tĩnh, nhưng yên tĩnh trong chốc lát thì bỗng có tiếng cười khe khẽ phát ra. Một tên thái giám chửi nhau với người ta, còn dám
thẳng lưng ưỡn ngực nói người ta là đàn ông thì đứng ra, điều này có
buồn cười không?
Lưu Cẩn cũng kịp phản ứng, lập tức nét mặt già
nua như nhuộm máu gà, nhìn hai tiểu hoàng môn bên cạnh sợ khuôn mặt của
Lưu công công một lát nữa sẽ nổ toang ra. Những thái giám có địa vị như
Lưu Cẩn, trong cung đều gọi lẫn nhau là gia. Lão nói theo thói quen, vừa mới mở miệng thì đã nói ra.
Từ 爷们 (gia môn): thái giám nói
chuyện với nhau xưng là gia, gia môn, tạp gia, buồn cười ở chỗ gia môn
lại còn có nghĩa là đàn ông.
Điều cấm kỵ nhất trong lòng thái
giám chính là khiếm khuyết về sinh lý của bọn họ. Có những người tự ti
đến cực điểm thì tự khinh thường mình, có những người thì xem điều như
như thiên đại cấm kỵ, ai dám lấy điều nay ra nói đùa trước mặt kẻ đó,
thì kẻ đó sẽ liều mạng với ngươi. Lấy quyền thế địa vị như Lưu Cẩn hôm
nay, sao có thể chịu cười nhạo như thế này?
Tiếng cười giống như từng cây từng cây châm ghim vào trong tim lão. Lưu Cẩn bỗng nhiên cười to ba tiếng, quát:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Được lắm, vậy
ta sẽ cùng các người vui đùa một chút, muốn chơi thì phải chơi lớn.
Người đâu!
Thạch Văn Nghĩa dẫn hai đội Cẩm Y Vệ rầm rập xông vào kim điện, nghênh ngang liếc nhìn quần thần một cái, chắp tay nói với
Lưu Cẩn:
- Xin công công căn dặn!
Lưu Cẩn đưa tay lên môi rồi nói:
- Mời chư vị đại nhân ra ngoài, quỳ dưới Thừa Thiên môn, trừ phi tìm ra người gián thư, đừng hòng có ai rời khỏi.
- Tuân lệnh!
Thạch Văn Nghĩa tay đặt trên Tú Xuân đao, bắt đầu chỉ huy Cẩm Y Vệ xua người
ra ngoài. Các đại thần vừa kinh vừa giận, có người biết nặng nhẹ, có
người kêu oan, có người to gan mắng chửi tại đương trường. Lưu Cẩn càng
nghe được lời mắng lợi hại thì trong lòng càng sảng khoái, chỉ cười lạnh không nói.
Thạch Văn Nghĩa và Dương Ngọc là người phụ trách thủ lĩnh Cẩm Y Vệ của hoàng cung đại nội, vốn là bộ hạ của Tiền Ninh. Tiền
Ninh đi Nam Kinh Trấn Phủ ti, Thiệu chỉ huy thượng nhiệm, bị Lưu Cẩn
mượn cớ áp giải vào thiên lao. Lưu Cẩn vừa đấm vừa xoa, chiêu nạp hai
Thiên hộ Cẩm Y Vệ vào dưới trướng mình, trở thành chó săn của lão.
Tháng này, gió rét thổi vù vù. Nhìn thời tiết, mây mịt mù âm u, không chừng
tuyết đầu mùa sắp rơi đến nơi rồi. Các vị thần người cưỡi ngựa kẻ ngồi
kiệu, đến ngoài ngọ môn đều cởi y phục nặng nề đưa cho hạ nhân, đứng ở
bên ngoài, lạnh thấu xương!
- Tất cả quỳ xuống. Lưu công công phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, là chuyên án khâm sai, ai dám kháng chỉ?
Đám Cẩm Y Vệ lớn tiếng hét to.
Một vài quan viên xấu hổ, nhẫn nhịn, căm phẫn mà quỳ xuống, kẻ đứng ngạo
nghễ bất động cũng phần lớn bị đồng liêu hảo hữu kéo, khuyên quỳ xuống.
Chỉ còn lại hai ba kẻ bướng bỉnh, hét to:
- Sĩ khả sát bất khả nhục. Hoàng Thượng không có ở đây, ta há có thể quỳ trước một hoạn quan?
Hai ba người này rất nhanh bị Cẩm Y Vệ giống như bẻ gốc cao lương kéo lê
đi, đưa đến chỗ hẻo lánh được hưởng đãi ngộ đặc thù. Lý Đông Dương giận
đến môi giật giật, giọng run run, nói:
- Lưu công công, văn võ toàn triều quỳ ở ngoài Thừa Thiên điện, điều này điều này Hoàng Thượng há có biết
Lưu Cẩn đối với y lại rất khách khí, vội vàng cười nói:
- Ta phụng mệnh ban sai của Hoàng Thượng, bằng không ai bằng lòng đắc tội với nhiều vị đại nhân như vậy chứ? Lý đại nhân, Tiêu đại nhân, Dương
đại nhân, ba vị các ngài là Nội các Thủ phụ, đứng đầu các quan, chuyện
này nhất định không mắc hiềm nghi, ba vị tạm thời xin đứng sang một bên
Ai bên đó, mau dọn chỗ cho ba vị Đại học sĩ.
Lưu Cẩn nói xong,
xoay người đi lên đan bệ, ngạo nghễ tứ phương, uy phong tám bề, gió thổi mãng bào phập phồng không ngừng, giống như bên trên có thêu một con
mãng xà còn sống vậy. Cảm giác này, thật tốt.
Lý Đông Dương muốn sai người gấp rút mời Hoàng Thượng, nhưng thái giám trong cung đều sợ
Lưu Cẩn, không có mệnh lệnh của lão, ai dám vọng động? Ti điện thái giám Tất Vân cảm thấy không ổn, vội vàng đi lên đan bệ, nói nhỏ:
- Lưu công công, ngài đứng ở đây thẩm vấn bá quan, không thích hợp lắm đâu.
Lưu Cẩn còn chưa hết cảm mạo, bị gió thổi, nước mũi lại chảy ra. Lão lấy khăn tay lau lau, hỏi:
- Thế này có gì không ổn?