Lưu Cẩn cười híp mắt chỉ mời rượu. Lư Sĩ Kiệt có bảy tám phần say rồi,
lưỡi cũng bắt đầu lớn hơn, liền căm giận bất bình mắng to Dương Lăng có
mắt không tròng, ở suối Vọng Trúc Tứ Xuyên nhục mạ y trước mặt mọi
người. Trong câu còn mắng bọn người Dương Thận là lũ nịnh hót vì họ
không có nghĩa khí nói lời ngay thẳng giúp y.
Hơn nữa y không
ngừng nhắc đến chuyện Dương Thận thi khoa cử rồi làm quan, trở thành Đô
Cấp Sự Trung, không thể che giấu sự ghen tỵ, không ngừng hô hào rùm beng tài học của mình hơn xa Dương Thận, là Dương Lăng có mắt không tròng,
không nhìn ra nhân tài.
Lưu Cẩn nghe thấy rất mừng, thầm nghĩ: -
Khó trách cuồng sĩ này đến nhà đầu nhập vào ta. Hóa ra không phải vì
vinh hoa phú quý, mà là muốn so tài tranh cao thấp với bạn tốt ngày xưa. Dương Lăng trọng dụng Dương Thận, sỉ nhục y trước mặt mọi người. Có câu sĩ khả sát, bất khả nhục, lấy tính tình của Thanh Thành cuồng sĩ đương
nhiên muốn tranh giành cho hả giận rồi.
Lư Sĩ Kiệt ứng phó với
Trương Văn Miện nhưng vụng trộm quan sát sắc mặt Lưu Cẩn. Đường đường
một vị đứng đầu Nội đình mà lại đối đãi chân thành như vậy, thật sự
khiến Lư Sĩ Kiệt cảm động vô cùng. Nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu,
Lưu Cẩn làm bất cứ việc gì đến cuối cùng cũng vì quyền của bản thân, lợi của bản thân mà thôi. Hôm nay ông ta cung kính đối với mình như vậy,
chỉ là vì mình có thể trợ giúp cho quyền lợi của ông ta. Nếu thật sự
hiến ra sách lược lợi nước lợi dân, tổn hại lợi ích của ông ta, thì ông
ta có còn trọng dụng không? Ông ta sẽ cung kính như vậy sao?
Lưu
Cẩn âm thầm thở dài: - Việc gặp gỡ trong đời người thật xảo diệu vô cùng a. Hành động ở Ba Thục của Dương Lăng đã thành toàn cho Lưu Cẩn ta.
Trước hết là bị ta thừa cơ tước hết đại quyền, bây giờ lại đưa một tài
tử vào dưới trướng ta. Ha ha, chỉ là không biết so sánh tài học của Lư
Sĩ Kiệt này và Dương Thận, thì không biết ai là Tôn Tẫn, ai là Bàng
Quyên đây?
Lư Sĩ Kiệt nghĩ xong băn khoăn trong lòng cũng thở dài một tiếng: - Lưu Cẩn nhiệt thành đối đãi, chỉ tiếc chính tà bất lưỡng
lập. Lư Sĩ Kiệt ta cũng chỉ đành làm Bàng Sĩ Nguyên vào Tào doanh một
lần vậy.
Lưu Cẩn bảo Thạch Văn Nghĩa phái người đi Xuyên Thiểm
điều tra toàn bộ hành tung trong hai năm gần đây của Lư Sĩ Kiệt, những
người đã kết giao, biết được quá trình kết oán của y và Dương Lăng nên
rốt cuộc yên lòng. Lư Sĩ Kiệt đã trở thành mưu sĩ tâm phúc của Lưu Cẩn.
Có Trương Văn Miện khuấy động dòng nước, lại có Lư Sĩ Kiệt ra sức tạo
sóng, Lưu Cẩn bắt đầu tiến hành cải cách chính trị vào cuối năm Chính
Đức Nguyên Niên.
Ngoài trừ việc nắm chặt quyền lực, sưu cao thuế
nặng thu thập rất nhiều tài vật, thu nhận hối lộ ra, thì không thể phủ
nhận cải cách chính trị của Lưu Cẩn dưới sự trợ giúp của đám người Lư Sĩ Kiệt, Trương Văn Miện, Trương Thái cũng có rất nhiều điều hữu ích đối
với đế quốc Đại Minh. Chỉ là Lưu Cẩn thuộc loại người chỉ lo cái lợi
trước mắt, căn bản không có kiên nhẫn mà làm từng bước, dùng đến vài năm thậm chí là vài chục năm để thúc đẩy quốc sách này.
Hơn nữa
những người mà lão dùng đều là những kẻ nịnh hót bợ đỡ, còn những người
không chịu đầu phục lão thì cho dù Lưu Cẩn có ban ra mệnh lệnh gì cũng
nhất nhất chống lại, cho dù là chính sách thật sự có lợi cho triều đình
thì khi đến các địa phương cũng chỉ nhiễu dân loạn chính mà không đạt
được kết quả gì cả. Nếu không thể dùng phương pháp thích hợp mà từng
bước ổn định thúc đẩy thực hiện thì cho dù là chính sách chính xác cỡ
nào cũng chỉ đạt được những hiệu quả trái ngược mà thôi.
Hơn nữa
Trương Thái trước nay ở Kinh sư chưa từng khảo hạch nghiêm khắc đối với
quan viên, việc chỉnh đốn từ trên xuống dưới, nhanh gọn dứt khoát như
vậy đã khiến tiếng oán than dậy đất. Lưu Cẩn để đảm bảo mệnh lệnh của
mình được chấp hành nghiêm túc liền lệnh cho Xưởng Vệ nghiêm khắc xử lý
mọi âm thanh phản đối.
Lưu Cẩn giống như một chiếc xe lu thật lớn vậy. Lão muốn mở đường đi ở đâu, thì mặc kệ phía trước là hoang dã, ao
nước hay là hoa màu đều chỉ cần đè thẳng xuống một đường thôi. Tham quan ô lại và năng thần thanh liêm đều bị giam chung một phòng. Tiêu chuẩn
để lão xét xử có tội hay không là phải coi có nghiêm túc chấp hành mệnh
lệnh của lão hay
không.
Mưa gió nổi lên, mạch nước ngầm dần khỏi động. Mùa đông năm trước, tiểu
Vương tử Thát Đát dẫn theo mấy vạn thiết kỵ tập kích biên giới, hạ gục
mấy thành, chấn động triều dã, nạn dân chen chúc vào kinh thành. Nhưng
mùa đông năm nay, mưa gió lại đến từ nội bộ, đến từ bên dưới, giống như
ngọn núi lửa đã tích lũy đủ lực lượng vậy, khiến người ta ngửi thấy mùi
lưu huỳnh, nhưng không ai biết lúc nào thì nó bùng nổ.
Có lẽnếu
thiếu đi một lực lượng nào đó, một người nào đó thì nó có thể vĩnh viễn
không bùng nổ. Hoặc là, sẽ bùng nổ ngay khi sự thương tổn đã tràn ngập
không thể cứu vãn được nữa. Hoặc là trời xanh sẽ phái một người sinh ra
vào đúng thời cơ để chấp hành sứ mệnh lịch sử này.
Nhưng, người
kia vẫn còn đó. Sự dày vò của Lưu Cẩn vẫn chưa vượt ra khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn đang lẳng lặng chờ đợi, nghỉ ngơi lấy sức, đợi chiều hướng phát triển đến một ngày nào đó, rồi nhẫn nại đợi con mồi tự mình chui
vào cạm bẫy tử vong.
Người kia chính là Uy Quốc công Dương Lăng.
Dương Lăng tịnh dưỡng thật sự rất tốt, vừa không cần thượng triều, lại không
cần quan tâm chính sự. Chẳng qua chỉ ngẫu nhiên đến chỗ tuyển tú đến giờ mão nhìn một cái, thời gian luyện khí đổi thành sau giờ ngọ, luyện kiếm thì đổi sang buổi tối, lòng nhẹ nhàng thì người mập lên, nghe nói Dương Quốc công đã mập lên vài cân rồi.
Theo lời nha đầu Tuyết Lý Mai
kia oán giận mấy ngày nay thì lão gia càng ngày càng hung mãnh, thường
hay đè nàng đến không thở nổi. Vì thế Dương Lăng liền tích cực hưởng
ứng, yên lòng lý trí mà đổi nàng lên trên, hưởng thụ "đảo ngược dưới
nến" của nàng.
Nói đến hai vị mỹ thiếp xuất thân từ "Thời Hoa
Quán" của hắn thì sức eo cũng không tệ lắm, có điều có thể do là tính
cách, nên Ngọc Đường Xuân vẫn luôn xấu hổ khi ở trên hắn. Vòng eo nhỏ
nhắn của nàng mềm dẻo hữu lực, khi ra sức triền miên dưới người Dương
Lăng thì có một sức mạnh vô tận, khiến cho Dương Lăng chỉ có thể ra sức
đè thân thể mềm mại không xương của nàng xuống mà đâm vào để tiểu yêu
tinh này an phận một chút.
Còn về động tác có độ khó cao như "Đảo ngược dưới nến" này thì phải bảo đảm duy trì được tiết tấu và kỹ xảo
phát huy, trước mắt chỉ có Tuyết Lý Mai thân hình mềm nhẹ dựa vào con
ngựa con như có điện phản lực kinh người của nàng mới có thể miễn cưỡng
làm được "trước sau vẹn toàn".
Đêm qua khi Dương Lăng ở trong
phòng Ấu Nương, phu thê nguyên phối, tâm đầu ý hợp ở cùng với Ấu Nương,
hơn nữa cảm giác như được tắm gió xuân, dù là thân thuộc cũng giống như
mưa gió mùa xuân vậy, tâm linh giao hòa với nhau, loại cảm giác kỳ diệu
này cũng chỉ cảm nhận được khi ở cùng với Ấu Nương thôi.
Vốn sáng sớm tỉnh lại, Dương Lăng đang muốn lôi kéo kiều thê vào chuyện sinh
hoạt, nhưng tiểu Dương Đại Nhân lại gào lên một tiếng như xé cổ họng,
hai vị chỉ đành vội mặc lại quần áo rời giường. Không còn cách nào khác
cả, Dương Đại Nhân mà Hoàng thượng phong nhận được ngàn vạn sủng ái, địa vị của Dương Lăng ở trong nhà đã rơi xuống thứ hai rồi.
- Mới
sáng tinh mơ mà người trong nhà đều đứng trong sân đốt pháo bông, còn
không phải có bệnh sao? Dương Lăng âm thầm than thở một câu.