Lương Hồng cười híp mắt đứng ở một bên. Đếm mũi chân mà nhìn thổ địa
khôn cùng ngoài hậu trạch viện chậc chậc mà nói: - Cừ thật, mảnh đất
thật lớn này của Ảm gia, ngàn khoảnh ruộng tốt này không thu tô thuế,
một năm thu hoạch không biết bao nhiêu nha.
Dương Lăng gật gật
đầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện nói: - Đoạn đường này đi tới, rất
nhiều địa phương đã bị khoanh vùng thành hoàng trang, quan trang, đám
thân hào tài chủ lại có đại lượng thổ địa, mà dân chúng Bá Châu mọi nhà
đều phải nuôi ngựa. Mặt cỏ đã còn thừa không nhiều lắm, có thể nuôi
dưỡng ra ngựa tốt sao?
Ngựa một khi không phù hợp tiêu chuẩn,
hoặc là ngựa khỏe bệnh đói mà chết, quan phủ sẽ trừng phạt tuyệt bút
tiền vàng, vẻn vẹn chuyện này, dân chúng đã không thể chịu đựng, xem ra
ngựa Bá Châu thậm chí Hà Nam Hà Bắc các nơi đang thực sự là gánh nặng
nhất đặt ở trên người dân chúng.
Ôi! Khổ những dân chúng này, cố gắng nhịn một hai năm đi. Hiện tại đã thành lập xong vài tràng ngựa lớn ở quan ngoại, đầu xuân là có thể mua nuôi thả lượng lớn ngựa khỏe. Rất
nhanh là nơi có thể cung cấp ổn định chiến mã cho quân đội, cung cấp đại lượng chiến mã chất lượng tốt, đến lúc đó, những dân chúng này sẽ không tất phải chịu bóc lột và lao khổ như vậy nữa rồi. Hơn nữa cây nông
nghiệp mới được mở rộng, khiến đám dân chúng làm ra chút ấm no trước.
Mở biển thông thương từ vùng duyên hải đến nội địa, sẽ chậm rãi mở rộng
ảnh hưởng, ảnh hưởng đến cây nông nghiệp, lưu thông sản phẩm đặc sản, mở rộng thủ công nghiệp, buôn bán, ngành vận tải, ngành dịch vụ toàn diện
phồn thịnh. Ta nghĩ..... Mất mười năm thời gian, diện mạo nơi cùng khổ
này sẽ phải có một sự thay đổi rất lớn.
Hắn liếc mắt nhìn Lương
Hồng một cái, cố ý đánh cái ngáp nói: - Một đường bôn ba, ta đã có chút
mệt mỏi. Lương công công, vẫn là về đi tắm một phen, rồi nghỉ sớm đi,
sáng sớm ngày mai, chúng ta còn nghe phàn Tri phủ bẩm báo tình hình kê
biên tài sản.
Lương Hồng vừa nghe người ta hạ lệnh đuổi khách.
Cũng không chống đối. Liền cười dài chắp tay cáo từ, về chỗ nghỉ của
mình địa chỗ ở rồi. Dương Lăng lập tức gọi người đem tên ăn mày mang vào nội đường.
Người đàn ông đen gầy một chân bị dìu vào nội đường
ấm áp như mùa xuân, ngồi ở trên một cái ghế, Dương Lăng bước đi thong
thả đến trước mặt, nhìn chăm chú khuôn mặt của gã, rất lâu sau đó mới
hít vào một hơi thật dài nói:
- Quả nhiên là ngươi, ngươi là Hắc Diêu Tử!
Người đàn ông đen gầy kia vẫn cúi thấp đầu trốn tránh ánh mắt của hắn, nghe
một câu như thế thân mình bỗng nhiên chấn động, lập tức ngẩng đầu lên ha hả cười thảm nói: - Đúng vậy, là ta, Hắc Diêu Tử ta ban đầu cũng là một người đàn ông nổi tiếng, cho tới bây giờ..... Cho tới bây giờ lăn lộn
thành một tên ăn mày.
Gã gục đầu xuống, tung tóc rối che ánh
mắt, Dương Lăng lại thấy hai hàng nước mắt, theo gương mặt dơ bẩn của
gã, thẳng chảy xuống, tới trên cằm đã trở nên đục ngầu.
Hắc Diêu Tử lẩm bẩm: - Nếu không phải còn có mẹ già mắt mù, ta tình nguyện cứ
như vậy chết mất, đông chết ở đầu đường, xong hết mọi chuyện. Nhưng ta
còn có mẹ già, ta bất hiếu nha, ta bất hiếu nha!
Gã vừa nói, vừa hung hăng đấm vào cái chân gãy của mình, Dương Lăng một phen kéo lấy
tay của gã, hỏi: - Tại sao có thể như vậy? Các ngươi lúc rời đi, ta từng tặng số tiền chữa bệnh rất lớn, ngươi và lệnh đường dựa vào số tiền này như thế nào cũng đủ sống, chẳng lẽ... chẳng lẽ..... Oanh Nhi không đem
bạc cho ngươi?
- Oanh Nhi? Hắc Diêu Tử giương mắt lên, vẻ mặt quái dị nhìn hắn: - Ngươi
gọi Thôi tỷ là Oanh Nhi? Nàng..... Nàng thật sự theo ngươi?
Dương Lăng khẽ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh gã, buồn bã nói:
- Trại ở Bá Châu của nàng bị tiễu rồi, Thôi lão gia tử chết ở dưới tên
quan binh, nàng một lòng muốn báo thù, làm sao sẽ theo ta? Ta thua thiệt nàng rất nhiều, thật sự muốn chăm sóc nàng cả đời, thật sự muốn.....
Đáng tiếc nàng không chịu cho ta cơ hội này...
Hắc Diêu Tử nghe được, ánh
mắt đảo lung tung: - Thua thiệt nàng rất nhiều?
Lại liên tưởng đến tình hình Thôi Oanh Nhi từ khi trở lại Bá Châu luôn mất
hồn mất vía, Hắc Diêu Tử kết luận giữa hai người nhất định sớm đã xảy ra quan hệ. Hai người một người là quan, một người là phi, làm sao có thể
sẽ có tình yêu nam nữ? Chớ không phải là hắn... Cậy vào quyền lợi cưỡng
ép đoạt lấy Hồng nương tử?
Nghĩ đến đây Hắc Diêu Tử mạnh nhảy dựng lên, một phen nhéo hắn cổ áo quát:
- Ngươi chiếm tiện nghi của Thôi tỷ có phải hay không? Ngươi tên khốn
khiếp này! Ờ! Ngươi bây giờ là quốc công, quan thật lớn mà, sắp vượt qua Vương gia rồi, Thôi tỷ đối với ta ân trọng như núi. Ngươi dám có lỗi
với nàng, ta..... Ta làm thịt ngươi!
Mấy người Lưu Đại Bổng Chùy vừa nhìn, đã thấy gã đang mắng chửi ầm lên liền muốn đem hắn đỡ lên,
Dương Lăng cười khổ ngăn bọn họ lại, nói với Hắc Diêu Tử: - Đến Bá Châu
kê biên tài sản tham quan, vốn không cần phải một quốc công như ta ra
mặt, ta chủ động thỉnh chỉ tiến đến, chính là hy vọng..... Hy vọng có cơ hội nhìn thấy nàng. Ta ước gì có thể tìm tới nàng. Chăm sóc nàng, như
thế nào lại có lỗi với nàng?
Hắc Diêu Tử bán tín bán nghi, nhưng là muốn nghĩ đến thái độ của Hồng nương tử đối với Dương Lăng, nếu như
là bị cưỡng gian, làm sao có thể đối với hắn..., chẳng những lúc ở Dương Nguyên ẩn đưa tình, trở lại Bá Châu ngày nhớ đêm mong, mất hồn mất vía, người nam nhân kia tám chín phần mười cũng là hắn.
Hắc Diêu Tử
suy sụp ngồi trở lại ghế dựa, nói: - Ở Dương Nguyên, ta liền phát giác
các ngươi..... Các ngươi quan hệ không thể tầm thường, chức quan của
ngươi càng làm càng lớn rồi, Thôi tỷ tuy rằng tuổi trẻ tướng mạo đẹp,
xuất thân cũng không tốt, lại không biết chữ. Họ Dương kia..... Ngươi
cũng là thật tâm với nàng?
Dương Lăng cười khổ nói: - Tâm của
Dương Lăng này, thiên địa chứng giám. Chỉ có điều nàng giống như một con ngựa hoang không thể trói buôc, ta làm sao ngăn được nàng? Trước đó vài ngày ở kinh thành thật ra nàng gặp qua ta một lần, lập tức lại không
thấy bóng dáng. Ta còn tưởng rằng nàng sẽ trở lại Bá Châu, chứ không
phải..... Ba ba đuổi theo đến?
Sắc mặt Hắc Diêu Tử trông hòa hoãn hơn, suy nghĩ một chút, nói: - Ta tin ngươi rồi, Thôi tỷ là thích
ngươi, từ khi trở về Bá Châu, nàng cả ngày mất hồn mất vía đấy, ta cho
tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng này của nàng. Bên người nàng luôn
mang theo hai bức họa, đó là bức họa khi ở Dương Nguyên ngươi cho người
ta vẽ nàng đi? Mà ngay cả tới nhà của ta thăm ta cùng mẹ già, nàng đều
không nỡ rời khỏi người, có lần ta không cẩn thận đụng tới, nàng còn
cuống lên với ta..... Nàng nhất định là thích ngươi rồi.
Dương
Lăng nghe thế mà kích động vạn phần, hắn vừa mới muốn nói chuyện, chợt
nhìn thấy ánh mắt đám người Lưu Đại Bổng Chùy nhìn ra bên ngoài, trên
mặt thần khí lại rất cổ quái, không khỏi ngừng miệng. Nói: - Bổng Chùy.
Ngươi dẫn người đi ra ngoài một chút, chuẩn bị chút rượu và đồ nhắm. Ta
muốn mời Diêu Tử huynh uống rượu.