Mùng hai tháng giêng, đại viện Ảm gia nơi nào cũng dựng đài đủ màu, phủ
lụa hồng treo vải đủ màu sắc, chuẩn bị cho mùng ba tháng giêng cử hành
ngày hội liên hoan cầu phúc cùng dân cực kỳ long trọng, công nhân thi
công cũng không cần mời người ngoài, chính là quan binh Kinh Doanh và
sai nha Hình Bộ.
Hậu viện dọn ra một khoảnh đất lớn, đã quét
sạch tuyết đọng, trên mặt đất dựng một đài cao, lấy gỗ làm lũy, bên trên lại đắp thêm một lớp đất vàng, thoạt nhìn giống như đài được đắp lên từ đất đá, có vẻ càng thêm rắn chắc. Tòa đài này là nơi chuẩn bị để mời
bốn vị Phật sống biểu diễn thần thông, Dương Lăng đặc biệt coi trọng,
lệnh cho Tống Tiểu Ái tự mình giám sát, chỉ cần hơn trăm thân binh mà cô ấy mang từ Quảng Tây đến và hơn hai mươi Thị vệ của mình thi công, tiến độ thi công còn nhanh hơn nhiều so với việc thi công hí đài ở tiền viện nữa.
Dương Lăng mặc một chiếc áo choàng lông cáo, hai tay bám
trên cửa sổ lầu các nhìn đài cao đang dần hình thành ở hậu viện, nói với người hầu bên cạnh: -Nói tiếp đi, còn có chuyện gì nữa không?
-Dạ. Người đó tên là An Chi Bảo, cũng là người trong Nội Xưởng, người này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người rắn chắc, tướng mạo bình thường, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt cả.
-Đội quân ngàn
người mà Quốc Công để lại ở sáu tỉnh để nâng cao năng lực chiến đấu đã
bị Lưu Cẩn giả mạo chiếu chỉ cưỡng ép quay về rồi. Binh Bộ Thị lang
Dương Nhất Thanh đại nhân cực lực phản đối, nhưng Lưu Thượng thư lập lờ
nước đôi, không đồng ý không từ chối, Lưu công công lại luôn miệng nói
quân binh muốn về, nhớ quê hương, đặc biệt sắp tới cuối năm, lòng quân
càng không ổn định, Hoàng thượng liền hạ chỉ lệnh cho quân đội ngàn
người các nơi toàn bộ quay về Chiết Giang rồi.
Dương Lăng từ từ
thở dài một hơi, trở về ngồi bên bàn, châm một chén trà nóng, nhẹ nhàng
lay động cái chén, ngửi làn hương thơm ngát nhàn nhạt.
Chuyện
này từ lâu đã nằm trong dự liệu của hắn, Lưu Cẩn kiêng kị binh lính tinh nhuệ do hắn đích thân huấn luyện phân tán ở các tỉnh, mà những binh
lính này nghiễm nhiên trở thành chủ lực của quan binh địa phương, những
tướng sĩ này chiến công hiển hách, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ sinh sôi nảy nở, trở thành tướng tá trung hạ tầng của quan binh địa phương.
Nếu vậy, sức ảnh hưởng của Dương Lăng ở trong quân thật là đáng sợ, thậm chí hắn có thể vượt qua cả tướng lĩnh cao cấp trực tiếp ra lệnh cho rất nhiều quân nhân trung thành tận tâm với hắn.
Cũng chính bởi
nguyên nhân này, Dương Lăng không thể ra mặt cầu xin Hoàng thượng bằng
bất cứ lý do gì để giữ lại đội quân ngàn người này ở lại địa phương.
Đương kim Hoàng thượng không có chút tâm cơ nào, hơn nữa vô cùng tin cậy đối với hắn, nhưng người bên cạnh Hoàng thượng, thậm chí rất nhiều
người trong hoàng tộc vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, nếu tự mình yêu cầu
bố trí quân đội thân tín ở các nơi, ai biết hắn là vì việc công hay là
có tư tâm?
Dương Lăng vẫn chưa quên lúc ở suối nước nóng Kế
Châu, công chúa Vĩnh Phúc cũng từng nghi ngờ chí hướng và dã tâm của
hắn. Cô gái nhỏ công chúa Vĩnh Phúc kia cũng xem như người bạn tốt của
hắn, theo sự tăng dần quyền lực của hắn, cũng từng kiêng kị hắn phải
chăng có dã tâm khác, người khác càng không cần phải nói.
Dương Lăng nâng chén bên môi, ngẫm nghĩ một chút lại đặt chén xuống, nói:
-Lưu Cẩn còn có động tĩnh gì không?
-Bây giờ đang trong tháng giêng, bọn quan viên đều đang nghỉ ngơi, nhưng Lưu công công lại không ngừng ra lệnh. Ông ta hạ lệnh phàm là quan viên lên chức hoặc điều động, khi có nợ công chưa hoàn trả thì không được từ
chức, trướng vụ cũng phải điều tra triệt để. Khi cử nhân, giám sinh
tuyển quan, phải kiểm tra thêm phần chính sách hiện tại và việc thi
hành.
-Ồ? Dương Lăng vừa sợ vừa cười: -Lưu Cẩn này, có đôi khi
thực hoài nghi ông ta cũng là đồng chí được xuyên không. Kiểm toán từ
chức và từ trong đám sách cũ nát này mà khi kiểm tra nho sinh còn kiểm
tra thêm thời sự chính trị, điều này phản truyền thống mà, nhưng trong
chế độ chính trị hiện đại lại vô cùng khoa học, là thứ vô cùng có hiệu
quả, không ngờ ông ta cũng có thể làm được.
Chỉ nghe An Chi Bảo
nói -Lệnh này vừa ban ra, Lưu Cẩn liền bắt đầu nhúng tay vào chế độ khoa cử và khảo hạch quan lại. Ông ta cắt giảm năm mươi danh ngạch của kỳ
thi Hương ở Giang Tây, lại tăng thêm một trăm danh ngạch thi Hương của
Thiểm Tây quê nhà ông ta. Để lôi kéo Đại học sĩ Long Tiêu, lại tăng thêm năm mươi danh ngạch thi Hương ở Hà Nam quê hương của Tiêu Các Lão.
-Bởi vì các học sĩ ở Hàn Lâm Viện vẫn đứng về phe Dương Đình Hòa đối nghịch
với ông ta, Lưu Cẩn lại hạ lệnh khảo hạch đối với Hàn Lâm. Ngoài trừ
khảo hạch vốn có của Hàn Lâm Viện, còn phải khảo sát cả của Lại Bộ, khảo hạch cả hai phương diện đều đạt thì mới được thông qua, lần này ông ta
thông qua Lại Bộ Trương Thái, và khống chế cả thăng tiến của Hàn Lâm
Viện.
Dương Lăng cười khổ lắc đầu: -Thật đáng tiếc, vốn dĩ là
chuyện tốt, nói ra từ miệng Lưu Cẩn liền bị sai lệch, nói rất quang minh chính đại, thật ra chẳng qua là để bóp cổ đám quan viên thôi.
Hắn cười ha hả nói: -Chắc là Lưu Cẩn còn hạ lệnh, về sau quan viên văn võ
trong kinh thăng giáng điều động, đều phải đến chỗ ông ta để kiểm toán
từ chức, mới có thể nhậm chức chứ gì?
An Chi Bảo ngẩn ra, mới
hiểu đại khái ý nghĩa của kiểm toán từ chức, không khỏi cười nói: -Quốc
Công gia liệu sự như thần, đúng là như thế. Bây giờ đang làm khảo hạch
cuối năm với quan viên, đồng thời dựa theo công trạng mà thăng giáng
điều động. Mệnh lệnh này vừa ra, quý phủ của Lưu Cẩn ngựa xe như nước,
quan viên lui tới nhiều như nước chảy, cửa chính Lưu phủ mở rộng, người
tặng lễ vật chen vai thích cánh từ sáng sớm đến đêm khuya.
-Hiện tại đã có gây ra rất nhiều chuyện đáng cười trong kinh. Có quan viên
buổi sáng tặng lễ, được giao cho công việc béo bở, nhưng buổi chiều có
người tặng lễ vật nặng hơn, thế là Lại Bộ lập tức hạ lệnh cắt chức quan
tiền nhiệm, bổ nhiệm quan mới một lần nữa. Còn có người đã nhận được ủy
nhiệm rời kinh, lại lập tức phái người đuổi theo gọi lại đảm nhiệm chức
vị khác, giao chức vụ cho quan viên tặng lễ vật nhiều hơn.
Dương Lăng nghe thấy nhíu chặt chân mày, trầm giọng nói: -Những chứng cớ này đều ghi chép rõ rồi chứ?
An Chi Bảo hiểu ý cười, nói:
-Quốc Công yên tâm, thời gian, địa điểm, lễ vật tặng bao nhiêu, có những ai ở đó, bọn thuộc hạ đã ghi lại rõ ràng toàn bộ. Đô đốc Thần Anh, rõ ràng
năm nay biên cương không có chiến sự, lại hối lộ Lưu Cẩn, mạo nhận chiến công, Lưu Cẩn thỉnh chỉ phong cho gã làm Dương Bá, ban lệnh bài, bổng
lộc tăng tới tám trăm thạch. -Võ Trạng nguyên An Quốc vốn được phân làm Chỉ huy sứ, đến Thiểm Tây lập
công ba lần, nhưng vì không có tiền đút lót, đường đường Võ Trạng nguyên bị Lưu Cẩn sắp xếp làm tiểu tốt trong quân, ngay cả một Ngũ trưởng nho
nhỏ cũng không cho làm. Bình Giang Bá Trần Hùng không đưa hối lộ, bị Lưu Cẩn vu cho tham ô, không chỉ đoạt lại lệnh bài miễn tử mà tiền triều
ban cho, hơn nữa xóa tước xét nhà, toàn gia sung quân Nam Hải.
Dương Lăng nghe
thấy trong lòng có chút sốt ruột, tai nghe được Lưu Cẩn đang
không ngừng gây sức ép ở Kinh thành, gây hại cho quốc gia, bản thân rõ
ràng có năng lực khiến ông ta an phận, lại cố ý ẩn nhẫn chịu đựng, không khỏi có cảm giác tội lỗi vì việc này. Nhưng... Chính bởi vì Lưu Cẩn độc ác như thế, nếu không thể một chiêu thì chế phục ông ta, vậy sẽ đúng
như lời Dương Thận nói, trang giành đấu đá với ông ta mấy chục năm, cho
dù cuối cùng có thắng cũng là chiến thắng thảm hại, triều đình bị dày vò lâu như vậy sẽ phải trả giá bao nhiêu đây?
Đến lúc đó, vương
triều Đại Minh căn cơ vốn dĩ vẫn còn tốt chỉ sợ cũng bị tai họa này dằn
vặt đến hấp hối. Việc này giống một bệnh nhân, một lựa chọn là đau bệnh
đến không muốn sống, nhưng sau đó trị khỏi bệnh triệt để; lựa chọn khác
là nằm trên giường bệnh triền miên, bị dằn vặt dở sống sở chết mấy chục
năm. Rốt cuộc đau đớn nào nghiêm trọng hơn? Đây đại khái là một dạng tìm đường sống bằng liệu pháp gây sốc trong đấu tranh triều đình đi.
Dương Lăng nặng nề thở dài một hơi nói:
-Không còn chuyện gì chứ?
-Dạ, còn một chuyện cuối cùng, Lưu Cẩn hạ lệnh trước tháng năm năm nay Tuần
phủ các nơi trong cả nước đều phải đến kinh nhận sắc phong. Kẻ nào quá
hạn không đến sẽ bị hạ ngục! Mệnh lệnh đã giao Lại Bộ truyền đạt đến các nơi rồi.
Lại là để nhận hối lộ! Tuần phủ các nơi là quân chính
địa phương, quan viên dân chính chủ yếu, trước tháng năm đến kinh, cũng
tức là trước đó hai tháng phải xuất phát, đúng vào tháng ba mùa xuân,
vào thời vụ nhà nông. Lúc này chủ quan dân chính lại phải vội vàng vào
kinh tặng lễ. Lưu Cẩn vì nhét đầy nhà kho của chính mình mà mặc kệ đói
no của dân chúng thiên hạ, một khi phát sinh thiên tai, chẳng phải là
châm ngòi dân biến sao?
Tuần phủ khắp thiên hạ đồng thời vào
kinh? Chỉ bằng điều kiện giao thông và điều kiện thông tin hiện nay, vậy phải bỏ lỡ bao nhiêu chuyện đây! Dương Lăng vỗ bàn đánh rầm, hai mắt
nheo lại, thật sự nổi giận!
Lưu Cẩn ơi Lưu Cẩn, ngươi cứ ra sức
dằn vặt như vậy đi! Không chỉ dằn vặt đến nỗi toàn thân mang đầy tội
nghiệt, cũng dằn vặt sạch sẽ một chút tình nghĩa giữa ta và ngươi. Nếu
có một ngày, ta thẩm án ngươi trên công đường, tuyệt đối sẽ không lưu
chút tình nghĩa!
-Ngải viên ngoại, gần sang năm mới rồi, ngài
chạy đến quý phủ chúng ta giống như khóc tang vậy. Điều này thật không
may mắn mà. Trương Trung không kiên nhẫn ném một hạt điều vô miệng từ từ nhai, chân bắt chéo lắc qua lắc lại, lắc lư qua lại trước mắt Ngải viên ngoại.
-Trương công công. Ngài... Ngài giơ cao đánh khẽ! Tiểu
dân dập đầu với ngài! Ngài giơ cao đánh khẽ, cầu ngài giơ cao đánh khẽ!
Thân hình Ngải viên ngoại to mọng giống như một quả cầu thịt vậy, nằm
trên đất không ngừng dập đầu.
-Ơ ơ ơ, ngài làm cái gì vậy nha?
Ha ha ha, lại nói Ngải viên ngoại ngài lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều,
ngài có dập đầu chúc tết thì chúng ta cũng không thể cho ngài tiền mừng
tuổi đâu. Trương Trung cười nhạo, làm cho một đám gia nô bật cười ha ha.
Ngải viên ngoại lau mồ hôi trên mặt, đau khổ cầu khẩn nói:
-Trương công công, người của ngài đã đào đến sát mép dưới nhà tiểu dân
rồi. Gần sang năm mới, cả nhà chúng tiểu dân cũng không dám ngồi ở trong nhà, sợ nhà sụp, Công công, ngài là Bồ Tát sống, xin ngài mở lời, bỏ
qua cho chúng ta đi mà.
-Ôi! Trương Trung thở dài, buông chân
xuống, nghiêm nghị nói: -Ngải viên ngoại, chúng ta cũng không có cách
nào nha. Chúng ta nhận lệnh vua, phụng thánh chỉ. Lưu công công trong
kinh tự mình hạ lệnh, phải thăm dò mỏ vàng ở Bá Châu. Căn cứ chỉ điểm
của cao nhân phong thủy mà chúng ta mời, phía dưới nhà các ngươi rất có
thể là kim mạch, nếu đào ra, đó là đại sự ích nước lợi dân nha, bách
tính Bá Châu cũng đều có lợi. Đây gọi là hy sinh cái tôi, hoàn thành
việc chung, quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách thôi!
-Đây...đây... Ngải viên ngoại lại lau mồ hôi, cười khổ nói: -Công công, tiểu dân sống hơn nửa đời người rồi, lần đầu tiên nghe nói Bá Châu chúng ta có vàng.
Hơn nữahơn nữa Ông ta cẩn thận cười khan nói:
-Cao nhân phong thuỷ, vậy là...vậy là nghiên cứu phong thuỷ mà? Bọn họ hiểu gì về thăm dò mỏ vàng nha?
Trương Trung kéo dài giọng nói: -Bọn họ không hiểu, ngài hiểu? Được rồi được
rồi, Ngải viên ngoại mời ngài trở về đi, chúng ta còn phải tiếp mấy vị
khách, thật sự không thể tán gẫu với ngài ở đây được. Chúng ta thân mang hoàng mệnh, chuyện thăm dò mỏ vàng không phải ngài nói dừng thì có thể
dừng đâu, hử?
Trương Trung nói xong liền đứng dậy muốn ra ngoài, Ngải viên ngoại vội vàng kéo vạt áo của ông ta, khẩn cầu: -Công công
chớ đi, công công xin dừng bước. Nhà của tiểu dân thật sự không có mỏ
vàng mà, đó là đất nhà tiểu dân mà, tiểu dântiểu dân có khế đất đây,
không thể tiếp tục đào xuống nữa đâu.
Nói xong, Ngải viên ngoại
run lẩy bẩy móc một tờ khế đất từ trong áo choàng ra, Trương Trung cũng
không thèm nhìn tới, cười lạnh một tiếng nói: -Oa, đất là của nhà ngài
mà, ta cũng không chiếm nhà các ngài... nha. Người của ta đào dưới đất
mà, mặt đất vẫn là của các ngươi mà.
-Vậyvậy phải đào bao nhiêu, đào tới khi nào nha?
Trương Trung trợn trắng mắt nói: -Ngài nói xem? Đây là lệnh vua, là Lưu công
công trong kinh chính miệng giao phó, ta có thể không tận tâm sao? Dưới
nhà của ngài đào không ra, vậy còn có sân viện mà, toàn bộ trạch viện
đều không có, vậy còn có trên dưới một trăm khoảnh ruộng tốt kia mà,
toàn bộ đều đào lên hết, ta không tin không đào được vàng!