Dưới sự bày mưu tính kế của Dương Lăng, Tống Tiểu Ái và Lưu Đại bổng
chùy đã sớm ra lệnh cho người của mình, vừa thấy tình huống không ổn,
nhân mã của bọn họ lập tức hô to -Bảo vệ Quốc Công gia quan trọng hơn.
Sau đó rất vô sỉ rút khỏi vòng chiến, chỉ để lại mỗi đám quan sai nha
môn Tri châu Bá Châu vây cản lại trước mấy cái bàn lớn, trên bàn bày ra
toàn bộ tài sản chuyển từ trong hầm ngầm ra.
Vừa thấy quan binh
của Uy Quốc Công gia đại quan đến từ Kinh thành đều rút lui, dân chúng
nhận được sự cổ vũ lớn, đặc biệt là người phía sau. Người chen chúc
trong đám người, căn bản không lo lắng sẽ bị quan sai nhìn đến hoặc là
nhớ mình, càng không kiêng nể gì hô bậy gọi bạ, kích động mọi người xông lên trước.
Một trận cướp bóc tranh giành bắt đầu, đám sai nha
đánh rớt cả mũ, phong hỏa côn cũng không còn, áo bào đai lưng giày dép
cũng không thấy bóng dáng đâu, vừa lăn vừa bò thoát khỏi đám dân chúng
đang trong cơn điên cuồng. Phàn Mạch Ly và Giang Thôi quan trợn mắt há
hốc mồm mà nhìn những bạo dân này điên cuồng cướp đoạt, giống như thân
thể của bọn họ không phải làm từ thịt vậy, từ bốn phương tám hướng chen
lấn qua, chen đến nỗi hương án rắn chắc cũng phát ra tiếng kẽo kẹt mà
không ai hô đau cả.
Người cướp được đồ vật ngay cả thở dốc cũng
không kịp, lập tức xông ra khỏi trùng vây từ hai bên, gắt gao nắm chặt
vòng cổ, vòng tai trong tay bỏ trốn mất dạng. Dân chúng phía sau xông
lên thấy trên bàn đã không còn gì cả, không cam lòng, lập tức lao về
hướng khác, nhìn thấy cái gì đáng tiền liền ôm lấy bỏ đi. Lư hương, bồ
đoàn, màn vải đang treo, chỉ thiếu mỗi bước lấy dao mà cạo bột vàng trên người tượng Phật thôi.
Những tín đồ này vốn dĩ ý chí bạc nhược,
rất dễ dàng bị người khác chi phối lời nói và cảm xúc rất dễ dàng bị lây nhiễm, đặc biệt là giờ phút này lòng tham đã nổi lên, lại chịu sự kích
thích của tình cảnh điên cuồng như vậy, những người phía sau khi không
đoạt được bất cứ thứ gì, thì bắt đầu không cam tâm.
"Không sợ thiếu, chỉ sợ chia không đều", câu nói thật quá đúng, cổ nhân quả thật không gạt người!
Những tín đồ này chưa khám phá hồng trần. Nếu bọn họ không tính toán lợi ích, không để ý lợi ích hơn cả người bình thường, thì sẽ không quyên góp
phần lớn tài sản để trồng thiện nhân, hi vọng kiếp sau không giàu cũng
sang. Người khác có được, mà bọn họ không có, sự bất bình, ghen tị này,
khiến cho cảm xúc vốn đã điên cuồng của họ càng đạt đến đỉnh cao.
Bọn họ mắng nhiếc, khóc hô, hoàn toàn quên mất nơi này từng là thánh địa mà bọn họ kính sợ cúng bái, giống như thiếu đi số tiền này thì cả nhà lập
tức sẽ chết đói vậy. Không buông tha mà vây quanh đám quan viên Dương
Lăng và Phàn Mạch Ly, hai mắt đỏ bừng, kêu oan cáo trạng, nhất định phải được bồi thường, nói hết mọi cách mới chịu bỏ đi.
Cái mà Dương
Lăng muốn chính là kết quả này, lợi dụng tham dục của bọn họ, trước hết
nói cho bọn họ biết ai ai cũng sẽ được chia tiền, giống như bốn tên giả
thần giả thánh ban đầu đã hứa với bọn họ sẽ giúp bọn họ kiếp sau được
thành vương thành hầu, đại phú đại quý, trước hết thổi phồng tâm lý mong muốn của bọn họ, sau đó đột ngột đả kích khiến cho hi vọng của bọn họ
tan thành bọt nước.
Trong sự mất mát của bọn họ, một số ít người lại thực hiện được nguyện vọng này, lòng đố kỵ và tâm lý ganh đua của
những người còn lại vì thế nhanh chóng lên men. Đầu sỏ tội lỗi làm cho
bọn họ hi vọng rồi thất bại lại là người bên cạnh Phật sống được tôn
kính nhất, đủ loại tâm lý diễn biến thành mù quáng phẫn nộ, rất dễ bị
hắn nắm bắt và lợi dụng.
-Làm sao bây giờ đại nhân? Giang Hải
Văn dẹp cướp bắt trộm nửa đời người, vẫn chưa từng nhìn thấy dân chúng
vốn dĩ trung thực lại trở nên giống hệt sư tử điên cuồng như thế, nhất
thời cũng không có chủ ý.
-Làm sao bây giờ, Quốc Công gia? Phàn đại nhân hoang mang lo sợ quay đầu hỏi Dương Lăng.
Dương Lăng ho khan hai tiếng, đột nhiên nhảy lên một cái bàn, vung tay hô to nói:
-Tất cả mọi người đừng ồn nữa, hãy nghe ta nói đã!
Ngôi miếu vốn ồn ào náo động
nhất thời yên tĩnh, biển người chen chúc ngưng
lại ở đó, ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Dương Lăng.
Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông, lấy thần dẹp thần!
Ngay khi phần đông tín đồ lòng đầy lo lắng, phẫn nộ, sốt ruột huyên náo,
Dương đại thần côn ném ra thần dụ thứ hai mà hắn đích thân đơm đặt: -Các vị hương thân không nên sốt ruột, bốn vị thánh tăng sớm đoán được những đệ tử này tâm chí không kiên định, động cơ không thuần khiết, khi còn
bốn vị thánh tăng, bọn họ chưa dám làm loạn, thánh tăng trở về Linh sơn, bọn họ sẽ làm xằng làm bậy.
-Đêm qua, bốn vị thánh tăng báo mộng cho ta. Bốn vị thánh tăng nói, thật ra Bá Châu có rất nhiều người giả
mạo Thần Phật, giả danh lừa bịp. Khi bốn vị thánh tăng còn đây, bởi vì
lòng mang từ bi, hy vọng có thể dùng Phật tâm cảm hóa bọn họ, cho nên
thủy chung không đành lòng vạch trần âm mưu của bọn họ. Hiện tại bốn
thánh tăng công đức viên mãn, đã trở về Linh sơn rồi, những kẻ lừa đảo
đó không còn e dè, sẽ càng lừa bịp dân chúng trầm trọng hơn nữa.
-Các vị hãy xem, đệ tử thân truyền đi theo bốn vị thánh tăng còn phản bội
bọn họ, những người khác thì chỉ nghĩ thôi cũng biết. Ở đây đã không còn của cải có thể chia cho các vị, nhưng các vị hẳn là biết Bá Châu còn
nơi nào được xưng là tiên địa thánh địa? Ngoại trừ bốn vị thánh tăng,
những đại thần bán tiên kia, tất thảy đều là giả, bọn họ đều chỉ vắt
kiệt tiền tài của dân chúng mà thôi.
-Chúng ta phải đuổi bọn họ
đi. Chúng ta phải cướp về tiền tài bị bọn họ lừa đi. Bây giờ, xuất phát
thôi, bốn vị Phật sống trên Linh sơn đang nhìn các vị, các vị phải đuổi
sạch những kẻ giả thần giả quỷ này đi, giữ gìn Niết bàn chân chính!
Giống như nồi nước đang sôi, cuộc vận động quần chúng diệt thần oanh oanh
liệt liệt dưới cú vung tay của Dương Lăng ra đời. Đội ngũ trùng trùng
điệp điệp' đả kích tất cả thần tiên giả' kêu bè gọi bạn không ngừng mở
rộng, nhanh chóng truyền bá khắp mười dặm tám hương.
Lời nói của Dương Lăng đã cho bọn họ một lý do hợp lý, một dạng tâm lý ám chỉ tự
mình gạt mình, tự thôi miên: những gì ta làm là đúng. Ta đi đuổi những
đại thần bán tiên này, cướp đi tiền tài của họ sẽ không chọc giận thần
linh, bởi vì ta phụng ý chỉ chân chính của thần thánh, ta là chính
nghĩa!
Mấy năm nay Bá Châu quả thực đã trở thành nơi mà thần
tiên yêu tha thiết. Chân nhân, pháp sư, không ngừng sinh sôi như măng
mọc sau mưa vậy. Nhưng vì thế lực tứ thánh lớn nhất, ảnh hưởng rộng khắp nhất, lịch sử lâu nhất, cho nên những tên giả thần giả thánh khác đều
công nhận bọn họ là người có thần thông nhất, muốn khai sơn lập hộ đều
phải chuẩn bị đại lễ để hiếu kính.
Bây giờ những tên giả thần
giả thánh này luôn công khai thừa nhận là Phật sống thần thông nhất. Hơn nữa bọn họ vừa mới bạch nhật phi thăng trước mắt bao người, danh vọng
đã đạt tới cảnh giới cao nhất, lúc này người phát ngôn của bọn họ công
khai tuyên bố tất cả những kẻ nói mình có thần thông khác đều là kẻ lừa
đảo, lại có vô số tín đồ làm chứng, ủng hộ, còn có ai dám hoài nghi?