Triệu Phong Tử đưa thê tử bước lên cười nói:
- Chúc mừng Dương
lão đệ tiết Nguyên Tiêu mừng gặp cố nhân. Đêm đã khuya, vi huynh phải
đưa phu nhân của đệ về nhà rồi. Mọi người từ từ nói chuyện, nếu có cơ
hội tới Văn An, lão đệ chỉ cần hỏi tới nhà của Triệu Phong Tử là sẽ tìm
thấy ta. Khi đó nhất định sẽ uống với vi huynh một trận sảng khoái đấy.
Dương Lăng hiện đang có việc, liền chắp tay làm lễ, cung tiễn vợ chồng Triệu
Toại rời đi. Sau đó liền kéo Giang Bân trở về bàn ngồi, gọi một bình
trà, cười nói:
- Giang huynh sao lại điều tới Bá Châu? Hơn nữa còn thăng lên làm Du kích? Chúc mừng chúc mừng.
Giang Bân biết lúc này không nên chào, liền chắp tay tạ ơn. Sau đó cúi người thấp giọng nói:
- Quốc công gia của tôi, sao ngài lại tới đây? Ta đang nghĩ xem tới Bá Châu sẽ tới bái kiến ngài.
Dương Lăng cười nói:
- Hoa đăng Thắng Phương, ta cũng nghe danh đã lâu. Nếu đã tới Bá Châu,
đương nhiên là muốn đi mở mang kiến thức rồi. Hôm nay lại gặp huynh, lại càng vui hơn.
Giang Bân cười nói:
- Hạ quan gặp được Quốc công gia mới là vui mừng. Nói ra Tiểu Giang tôi có ngày hôm nay, còn
may mắn là được nhờ ở Quốc công gia. Ngày xưa ta và ngài ở đầu thành Kê
Minh Dịch sát cánh bên nhau chống lại thiết kỵ Thát Đát. Mẫn đại nhân
lại đao bổ con trai Bá Nhan lập nhiều công lớn, những loại lính tôm tép
chúng ta đương nhiên là đi theo thơm lây.
Đặc biệt là Quốc công
gia từng bước thăng chức. Tướng sỹ biên quân mỗi khi có luận công ban
thưởng, chỉ cần nhắc tới Quốc công gia ngài kề vai tác chiến, tử thủ ở
Kê Minh dịch là không có quan nào dám bắt bẻ gì ta. Hơn nữa, Tiểu Giang
ta đánh giặc cũng dám đấu dám đánh, ha ha, nhờ hồng phúc của ngài, công
lao hai năm đã thăng lên làm Du kích rồi.
Cái gọi là một người
đắc đạo, gà chó trên trời, chính là đạo này. Gà chó không nhất định là
người đắc đạo dìu dắt mình. Khi gã công thành doanh toại, đương nhiên sẽ có người đi làm chuyện cho gã và người bên cạnh gã. Bởi vì gã đã từng
đi theo một nhân vật lớn. Quan trường thăng chức không ai dám làm khó.
Ai biết ngươi có môn đạo gì? Liệu có đem cáo trạng lên trời không?
Cho nên nói người tới đại thế, tự có nhiều người tới bên cạnh gã. Bởi vì
lợi ích của những người này, hoặc sáng hoặc tối đều theo nhân vật này,
vui buồn cùng nhau. Hắn còn, đường làm quan của mình thuận lợi. Hắn đổ,
cũng còn cách xa hơn tám trăm cấp, chẳng liên quan gì tới nhân vật lớn
này. Giống như đối tượng bị thanh toán, quan hệ như vậy mà sinh ra.
Dương Lăng tự biết mấu chốt trong đó. Nhưng Giang Bân chính là một mãnh
tướng. Không dựa vào quan hệ của mình theo lý cũng nên thăng chức rồi.
Hôm nay thấy gã thăng chức, Dương Lăng cũng thầm vui mừng cho gã.
Giang Bân tự cho mình vì dưới trướng của Dương Lăng, thành thật nói:
- Đại nhân ngài cũng biết, biên quan sớm đã lạnh lắm rồi, cho nên hạ quan muốn điều đi. Đúng lúc đại phú thân Bá Châu Trương Mậu, đó là anh họ
của ta. Ta liền nhờ y hoạt động một chút, nên được điều tới Bá Châu.
Dương Lăng lúc này mới biết ngọn nguồn. Hai người nói chuyện một hồi, biết
Giang Bân cũng thuê nhà trong thị trấn, hai người vừa đi đường vừa nói
chuyện với nhau. Trở về thị trấn, gọi chủ nhà làm mấy món ăn, canh và
mấy bình rượu ngon, hai người cùng ăn uống với nhau. Cố nhân gặp lại,
tán gẫu thật là hợp ý.
Không biết đã bao lâu rồi, một người cử đi theo sát Vương Mã Đường, Phong Bán Tiên quay trở về, lặng lẽ ghé sát
tai Dương Lăng bẩm báo một hồi. Dương Lăng nghe xong hai mắt trợn trừng
như chuông đồng. Thị vệ đó bẩm báo xong rồi, hai mắt Dương Lăng vẫn đăm
đăm, lúc sau vẫn không nói lời nào.
Giang Bân thấy lạ liền hỏi:
- Quốc công gia, Quốc công gia, ngài …? Sao vậy?
Hai mắt Dương Lăng như mơ màng ngẩng lên, trừng trừng nhìn hồi lâu mới trở lại bình thường. Hắn với vẻ mặt khó mà tin được nói:
- Ngươi … nói thật chứ? Tận mắt nhìn thấy?
- Đúng vậy, đại nhân.
Người thị vệ đó thấy Dương Lăng không có bàn việc này với vị tướng lĩnh xa lạ kia, khom lưng nói:
- Ti chức tận mắt nhìn thấy, cực kỳ chính xác, tuyệt đối không nói ngoa
nửa lời. Ti chức và Liêu Tứ Nhi cũng nghĩ là mình nhìn nhầm. Nhưng …
nhưng dù là thần trí thác loạn, cũng không thể cả hai người đồng thời
nhìn nhầm được chứ? Hai người ti chức nhìn thực sự là không có gì khác
biệt, lúc này mới quay về báo tin. Liêu Tứ Nhi vẫn còn theo sát.
- Sao có thể thế chứ? Chuyện này sao có thể chứ? Quá hoang đường! Quả là buồn cười?
Dương Lăng nói Giang Bân nghe không hiểu gì cả, lại không
dám hỏi thêm lần nữa.
- Hoàng hậu! Hoàng hậu??
Dương Lăng như co rút người lại, thị vệ đó bỗng rụt cổ lại, thấp giọng nói:
- Quốc công, liệu có phải là ….
- Là gì?
Dương Lăng hỏi.
Thị vệ đó lúng ta lúng túng nói:
- Liệu có phải trong bãi cỏ lau này có Ô quy bát vương thành tinh ngàn
năm gì đó, bò lên bờ tới mê hoặc dân chúng, lừa gạt nữ sắc không?
- Vương bát tinh?
Dương Lăng gượng cười hai tiếng, thần khí cổ quái nói:
- Ách … họ có bao nhiêu nhân mã?
- Nhân mã? … Ty chức và đại nhân nói những người đó.
Dương Lăng nghe xong lại thấy ngây người ra, hồi lâu hai mắt nhìn thẳng nói:
- Chuyện … sao có thể? Trên đời lại có chuyện hoang đờng như vậy? …. Trong thị trấn có người trong nha môn?
- Có đấy, thị trấn Thắng Phương có đặt Tuần kiểm ti, hạ hạt một đội binh
đinh, còn khống chế dân tráng nơi đây, có lẽ điều động tới khoảng ba
trăm người, cần ti chức lấy thẻ bài ra đi gọi người không?
Thị vệ đó hiểu ý của hắn, liền đáp.
Tuần kiểm ti chỉ là Tòng cửu phẩm, còn nhỏ hơn cấp bậc của một chủ bộ trong
huyện nha, là quan nhỏ nhưng quyền lại không nhỏ, tọa trấn một phương.
Nghiễm nhiên là một Thổ Hoàng đế rồi. Chức trách chính của họ là truy
bắt đạo tặc, gặng hỏi gian ngụy, có đại quyền sinh sát. Có thể tùy tiện
bắt người xử lý, dù là phía trên có người tới truy cứu, cũng có thể nói
là vì phản kháng mà chết, hành hung, bất đắc dĩ mà giết chết, hoặc giết
một người răn trăm người, uy hiếp đạo tặc vân vân, dù là quan huyện địa
phương cũng quản không nổi.
- Thôi đi, không cần họ.
Dương Lăng lắc đầu:
- Ngay dưới mắt họ, dù có chuyện ly kỳ như vậy, Tuần kiểm ti chưa chắc đã biết. Ừ …. Tập hợp nhân mã của chúng ta, chuẩn bị bắt người!
Dương Lăng một lời vừa dứt, Giang Bân liền nhảy dựng lên, giống như một con báo khát mái, liếm môi, hưng phấn nói:
- Quốc công gia muốn bắt ai? Hạ quan còn có mười mấy người, nguyện tùy Quốc công sai bảo!
- Ừ, cũng được!
Giang Bân vừa tới bản địa, thân binh của hắn ta cũng từ bên phía tuyên phủ
điều tới. Hơn nữa, Giang Bân thực là một hổ tướng, có hắn ta trong tay
nhất định sẽ thắng lớn. Chỉ là … bây giờ cũng không nắm chắc được điều
gì. Trong lòng Dương Lăng như đang nằm mơ, cảm thấy tất cả đều không
phải là thực.
Mọi người đi rước đèn đều đã trở về thị trấn. Khi
đó hoa đăng dùng không phải là đèn điện, không thể cháy lâu được. Mặc dù mọi người trong trấn đốt đèn khắp nơi, ngoài trấn lại là một màn đêm mù mịt. Bảy tám chục bóng người to khỏe bay nhanh ra ngoài thị trấn, ẩn
nấp vào bãi cỏ lau bên hồ.
Cỏ lau cao qua vai bởi vì mùa đông mà
thưa thớt khô héo. Ban ngày nhìn xơ xác, nhưng dưới bóng trăng đêm đong
đưa theo gió, cũng còn có chút cảm giác mê ly. Sau lưng Giang Bân có hai trảm mã đao, miệng ngậm một ống cây sậy, đưa tay ra khẽ phất một cái,
lá khô phát ra tiếng lạo xạo, một chút tuyết đọng lại phía trên cũng rơi xuống.
Nhìn về nơi xa, bãi cỏ lau dưới ánh trăng sáng như ảo mộng, một màu trắng bạc. Giang Bân thở phù một cái, thấp giọng nói:
- Quốc công gia, chúng ta rốt cuộc là đi đâu?
Bên hông Dương Lăng cũng đeo một thanh kiếm, hắn đỡ chuôi kiếm đứng thẳng,
từ từ đưa tay phải ra, chỉ về phía sâu trong bãi lau, dùng ngữ điệu như
ảo mộng nói:
- Chúng ta … phải đi vào trong đó, phải tiêu diệt một quốc gia …